Kiếm Cơ hỗ trợ?
Trong tình huống không rõ thực lực của Tiêu Khâm Nhan, Tần Hạc Dao không thể nào nói ra hai chữ “không phiền”.
Đường dưới có thể đánh ra ưu thế giành quyền kiểm soát đường hay không, không chỉ phụ thuộc vào thực lực của từng người, mà còn phụ thuộc vào sự phối hợp giữa xạ thủ và hỗ trợ.
Hỗ trợ thường chia làm hai loại, một loại là hỗ trợ tuyến sau có khả năng cấu rỉa mạnh, một loại là hỗ trợ tuyến trước có khả năng bảo vệ mạnh.
Loại trước có thể giúp xạ thủ đánh cho đối phương suy yếu, tạo cơ hội tấn công cho xạ thủ, loại sau có thể thu hút sát thương cho xạ thủ, bảo vệ xạ thủ khi đối phương tấn công, tạo điều kiện cho xạ thủ phản công.
Kiếm Cơ hỗ trợ?
Một tướng cận chiến, làm sao cấu rỉa đối phương, tạo cơ hội?
Một tướng máu giấy, làm sao có thể chịu được sát thương, bảo vệ xạ thủ?
Tần Hạc Dao không thể tưởng tượng được làm sao phối hợp với một Kiếm Cơ trong quá trình đi đường.
“Cậu chắc chắn muốn vậy?” Anh cất giọng không chắc chắn.
“Sao vậy?” Vẻ mặt Tiêu Khâm Nhan vô tội: “Không phải anh nói muốn cày rank cho em sao, em chọn Kiếm Cơ anh không cày nổi nữa à?”
“Không đến mức đó.” Ở bậc rank này, Tần Hạc Dao chưa đến mức không có hỗ trợ thì không thể làm gì.
“Nếu vậy, hãy thể hiện sự kiêu hãnh và dũng khí của một tuyển thủ chuyên nghiệp đi! Anh làm được, em tin anh!”
“Được rồi, cậu chọn đi, chọn gì cũng được.”
Sự kiêu hãnh và dũng khí của một tuyển thủ chuyên nghiệp nói với Tần Hạc Dao rằng ván này có thể đánh ra ưu thế giai đoạn đầu hay không hoàn toàn phụ thuộc vào việc đối phương gà mờ đến mức nào... Mà thôi, từ lúc ký hợp đồng với Tiêu Khâm Nhan, anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc 4 đánh 6 rồi.
Không phải chỉ là Kiếm Cơ hỗ trợ sao? Không thể gánh team là lỗi của xạ thủ, liên quan gì đến hỗ trợ.
“Được rồi.” Tiêu Khâm Nhan vui vẻ khóa chọn Kiếm Cơ: “Em hứa với anh, sẽ cố gắng không feed.”
“Thật sự giúp đỡ rất nhiều, tôi cảm động muốn khóc.” Tần Hạc Dao lộ vẻ mặt cam chịu.
Tuy nhiên, Tần Hạc Dao dung túng cho sự tùy hứng của Tiêu Khâm Nhan, nhưng đồng đội rank không chấp nhận.
Đường trên: Kiếm Cơ hỗ trợ? Thật sự muốn phá game à?
Đường giữa: Đừng mà, tôi đánh trận thăng hạng.
Đi rừng: Thương xạ thủ.
Tiêu Khâm Nhan lười để ý đến bọn họ, cậu đã đổi ID thành “Không Cho Chơi Đường Trên Thì Tôi Sẽ Phá Game” rồi, còn tranh vị trí đường trên của cậu, cậu phá game thật thì sao?
Nhưng nếu cậu thật sự muốn phá game, thì sẽ không chọn Kiếm Cơ.
Bên cạnh cậu, Tần Hạc Dao sau một hồi suy nghĩ đã khóa chọn Ma Nhãn, một xạ thủ thiên về tốc độ đánh, sau đó gửi thành tích chiến đấu của mình: 88 trận, tỷ lệ thắng 100%.
Ma Nhãn, với tư cách là một xạ thủ có khả năng áp chế mạnh, khả năng phản công cũng mạnh, chắc chắn là lựa chọn tốt để leo rank ở bậc thấp.
Thành tích chiến đầu của Tần Hạc Dao vừa sáng lên, một số lời không cần nói cũng hiểu, đồng đội rank không nói gì nữa.
Vì vậy họ bắt đầu trận đấu với đội hình này.
Trong trò chơi Quang Huy Anh Hùng, hầu hết người đi rừng đều thích bắt đầu bằng việc dọn rừng phía trên, lên cấp 3 rồi đi gank đường dưới.
Dù sao đường trên chỉ có một mạng, đường dưới có hai mạng.
Tiêu Khâm Nhan đi rừng cũng thích gank đường dưới, phối hợp với đường dưới không ít lần.
Nhưng đi rừng gank người chú trọng việc xuất quỷ nhập thần, còn hỗ trợ thì luôn bị lộ diện trong tầm nhìn của phe địch.
Tiêu Khâm Nhan chơi Kiếm Cơ không ít, nhưng dùng Kiếm Cơ hỗ trợ là lần đầu tiên, đối với cậu mà nói là một trải nghiệm khá mới mẻ.
Mặc dù cậu không định lên đồ hỗ trợ, nhưng dù sao cũng đánh vị trí hỗ trợ, để không cướp kinh tế của xạ thủ, trước khi rời khỏi Bệ Đá Cổ, cậu vẫn mua một con xúc xắc.
“Giỏi đấy, còn biết lên xúc xắc.” Tần Hạc Dao chú ý đến trang bị của cậu, thuận miệng khen một câu.
Tên đầy đủ của xúc xắc là xúc xắc may mắn, trang bị hỗ trợ cơ bản, trước cấp 12 khi tiêu diệt lính hoặc quái rừng, sẽ chuyển phần lớn tiền cho đồng đội gần đó, là trang bị hỗ trợ bắt buộc phải lên.
“Anh vui mừng hơi sớm đấy, xúc xắc này của em nhiều nhất chỉ giữ cho anh đến cấp 10.” Tiêu Khâm Nhan nói.
“Không sao, đủ rồi.” Tần Hạc Dao cười.
Tiêu Khâm Nhan theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy góc nghiêng của Tần Hạc Dao.
Lúc này cả hai đều đeo tai nghe, chiếc tai nghe gaming hầm hố ép tóc mai của Tần Hạc Dao vào sát mặt, càng làm nổi bật nốt ruồi đuôi mắt của anh, kết hợp với nụ cười tự tin xen lẫn chút tinh ranh, trông vô cùng quyến rũ.
Tiêu Khâm Nhan sững người một chút.
Nhưng chỉ là trong nháy mắt.
Khi đợt lính thứ hai vừa đến không lâu, sau khi hoàn thành việc ăn một con lính và lên cấp 2, Tần Hạc Dao lập tức kích hoạt kỹ năng thứ ba của Ma Nhãn. Một cú lướt đã đưa anh thẳng đến trước mặt xạ thủ và hỗ trợ đối phương.
Thanh máu của xạ thủ đối phương từ đầy xuống không chỉ trong nháy mắt.
Hệ thống: First blood!
Thanh máu của hỗ trợ đối phương từ đầy xuống không, cũng chỉ trong nháy mắt.
Hệ thống: Double kill!
Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc, nhanh đến mức Tiêu Khâm Nhan còn chưa kịp cướp hỗ trợ.
“Đệch, chuyện gì đã xảy ra?” Cậu không khỏi thốt lên kinh ngạc, như thể không thấy rõ gì, nhưng thực ra đã thấy rõ tất cả.
Xạ thủ và hỗ trợ đối phương mải cấu rỉa Ma Nhãn của Tần Hạc Dao, tốc độ dọn lính chậm lại, Ma Nhãn của Tần Hạc Dao lên cấp 2 trước, sau đó thì quyết đoán tấn công.
Ma Nhãn là một xạ thủ thiên về tốc độ đánh, kỹ năng của cô trúng nhiều lần vào tướng địch sẽ kích hoạt nội tại “Ánh Nhìn”, tăng mạnh tốc độ đánh.
Kỹ năng 1 là kỹ năng gây sát thương trên diện rộng, sát thương nhiều lần, kèm theo hút máu.
Kỹ năng 3 là kỹ năng lướt.
Tần Hạc Dao cấp 1 học kỹ năng cấu rỉa, lên cấp 2 thì học kỹ năng lướt.
Gần như ngay khi học xong kỹ năng lướt, anh lập tức tung kỹ năng 1 xuống chân xạ thủ và hỗ trợ đối phương, sau khi trúng thì lướt tới áp sát gây sát thương.
Sát thương nhiều lần kích hoạt nội tại, dưới ánh nhìn của Ma Nhãn, con mồi bị tuyên án tử hình không thể trốn thoát.
Cú double kill này cực kỳ mượt mà, từ lúc tấn công đến khi double kill, thật sự chỉ trong nháy mắt.
Nếu đối phương là tuyển thủ chuyên nghiệp, có lẽ còn kịp phản ứng dùng Tốc Biến để đánh cược một phen, còn người chơi bình thường thì không có khả năng chống trả.
“Đỉnh quá!” Tiêu Khâm Nhan không tiếc lời khen ngợi: “Quả nhiên là xạ thủ rank Quang Huy, chỉ là nếu để em cướp được hỗ trợ thì càng tốt.”
Sau đợt giao tranh này, Ma Nhãn của Tần Hạc Dao đã đạt 2 điểm hạ gục, 0 lần chết và 0 hỗ trợ, còn Kiếm Cơ của anh vẫn giữ nguyên tỷ số 0 - 0 - 0.
“Do anh, gϊếŧ hơi nhanh.” Tần Hạc Dao ngoài miệng thì nhận lỗi, nhưng trong giọng nói chẳng có chút gì tỏ vẻ áy náy.
Tiêu Khâm Nhan biết rõ lúc này anh không những không thấy có lỗi mà còn đang đắc ý, nên cũng không vạch trần. Thấy Tần Hạc Dao đã về thành hồi phục, cậu lặng lẽ đi một mình sang đường giữa.
Người đi rừng lúc này vẫn đang dọn rừng ở khu vực phía trên, nhìn đường đi rừng của anh ta, có lẽ định dọn hết rừng ở khu vực phía trên, lên cấp 3 rồi mới đi cắm mắt ở sông phía trên.
Nhưng cả hai đường giữa đều đã bị rỉa máu, lúc này đều đang núp dưới trụ phòng thủ.
Đường giữa của bên mình đã chọn về thành hồi máu, đường giữa đối phương chắc cũng sắp về.
Tiêu Khâm Nhan điều khiển Kiếm Cơ của mình vòng ra sau trụ phòng thủ đối phương, ung dung bước vào, quả nhiên thấy đường giữa đối phương đang thấp máu.
Cậu lao tới, hai lần kỹ năng 1 ngắt hồi thành của đối phương, một cú lướt kết liễu đối thủ đang thấp máu, sau đó dùng kỹ năng lướt được làm mới để rời khỏi trụ phòng thủ từ phía trước, ung dung về thành với lượng máu bị trụ bắn cho sắp cạn, toàn bộ thao tác như nước chảy mây trôi, tràn đầy kinh nghiệm.
Hệ thống: You have slain an enemy!
Đường giữa đối phương:?
Đường giữa bên mình: Khá lắm.
Bộ kỹ năng của Kiếm Cơ thật sự phức tạp, chỉ riêng kỹ năng 1 đã có ba lần, lần đầu quét ngang gây sát thương, lần hai hất tung khống chế, lần ba lướt xuyên thấu.
Kỹ năng 2 là kỹ năng lướt, có thể điều chỉnh khoảng cách và sát thương bằng cách tích tụ lực, sau khi tiêu diệt mục tiêu đối phương sẽ ngay lập tức được làm mới.
Bộ kỹ năng phức tạp khiến người chơi bối rối, nhưng một khi đã thuần thục, tiềm năng của vị tướng này là điều không cần bàn cãi.
Tất nhiên, nếu không thể nắm bắt chính xác trạng thái và vị trí của tướng địch, dù Kiếm Cơ của Tiêu Khâm Nhan có chơi giỏi đến đâu cũng không thể lấy được mạng này.
Đi rừng luôn là vị trí đòi hỏi kỹ thuật và ý thức không thể thiếu một trong hai.
Sau khi Tần Hạc Dao về thành, chẳng mấy chốc anh đã mua xong trang bị, vừa ngẩng lên đã thấy Tiêu Khâm Nhan đi sang đường giữa qua minimap.
Tần Hạc Dao vừa điều khiển Ma Nhãn chạy xuống đường dưới, vừa kéo góc nhìn sang đường giữa để xem Tiêu Khâm Nhan đang làm gì. Anh lập tức thấy cậu tự tin băng trụ, hạ gục pháp sư đối phương còn chút máu.
Tần Hạc Dao nhướng mày, xác nhận rằng Tiêu Khâm Nhan đã rút về vị trí an toàn, rồi mới cất lời: “Không tệ, trước đây chơi đi rừng à?”
Tiêu Khâm Nhan: “...”
Chết tiệt, mải mê lấy mạng, quên che giấu thân phận.
Nhưng Tiêu Khâm Nhan là ai chứ? Phản ứng của cậu nhanh vô cùng. Chỉ im lặng một thoáng, cậu đã đáp lại một câu: “Không còn cách nào khác, em cũng phải farm mà. Chẳng lẽ lại vào rừng đội bạn cứng đối cứng với người ta?”
Cậu không phủ nhận suy đoán của Tần Hạc Dao, nhưng cũng không thừa nhận.
Tần Hạc Dao nghe câu trả lời này quả thực không suy nghĩ nhiều.
Không phải câu trả lời của Tiêu Khâm Nhan thật sự cao minh, mà là ngay từ đầu Tần Hạc Dao đã không cho rằng Tiêu Khâm Nhan là người chơi rank Quang Huy.
Lý do rất đơn giản, ở độ tuổi này của Tiêu Khâm Nhan, nếu có thể lên rank Quang Huy, thì vào đội tuyển nào mà chẳng được? Ký hợp đồng với BAH thật sự là lãng phí tài năng.
Nhưng bây giờ xem ra, thực lực của cậu cũng không tệ như anh tưởng.
Vừa nghĩ như vậy xong thì thấy sau khi hồi đầy trạng thái, Tiêu Khâm Nhan đã dùng hai lần lướt lao thẳng lên đường trên.
“Đi đâu đấy?” Tần Hạc Dao hỏi cậu.
“Đi gϊếŧ người.” Tiêu Khâm Nhan lập tức cho Kiếm Cơ của mình xuất hiện trong bụi cỏ đường trên: “Đi theo anh không có tiền đồ, em chỉ có thể tự tìm đường sống thôi.”
“Hừm, cậu đây là muốn ép tôi một đánh ba.” Tần Hạc Dao thông qua một số manh mối phỏng đoán đối phương cũng bắt đầu từ phía trên, lúc này người đi rừng đối phương hoặc đang dọn rừng phía dưới, hoặc đang cắm mắt ở sông phía dưới, anh không thể tùy tiện lên nữa.
“Sao lại là một đánh ba? Rõ ràng là hai đánh ba.” Tiêu Khâm Nhan nói anh đừng nói bừa, người đi rừng bên mình cũng xuống dưới rồi.
“Ý thức tốt đấy, đúng là biết người đi rừng đối phương cũng ở dưới.” Tần Hạc Dao còn tưởng cậu sẽ hỏi anh tại sao lại là một đánh ba.
“Chính vì biết nên em mới lên đây.” Tiêu Khâm Nhan vừa nói, vừa chọn đúng thời cơ lao ra khỏi bụi cỏ, vừa chạy vừa dùng kỹ năng 1, quét ngang trượt, nhưng lần hai hất tung trúng đường trên đối phương.
Đường trên bên mình thấy đối phương bị khống chế, bất chấp bản thân đã bị cấu rỉa máu xuống thấp, vội vàng dùng hết tất cả kỹ năng có thể dùng.
Còn Tiêu Khâm Nhan thì sao? Cố tình đợi đường trên đối phương thấp máu, một cú lướt kết liễu, mạng thứ hai đến tay.
Lúc này thành tích chiến đấu của cậu giống với Tần Hạc Dao là 2-0-0.
Cái gì? Cậu là hỗ trợ phải nhường mạng?
Nhìn trang bị hiện tại của cậu xem, giống hỗ trợ chỗ nào?
Không lên nổi món đồ hỗ trợ nào thì sao gọi là hỗ trợ được?
Tần Hạc Dao sớm đã chú ý đến sự thay đổi trong ô trang bị của Tiêu Khâm Nhan, không nhịn được mà nói: “Tôi nhớ mang máng ai đó từng bảo sẽ giữ xúc xắc đến cấp 10?”
“Thì em đâu có ở đường dưới nữa.” Tiêu Khâm Nhan đáp, sau khi hạ gục đối thủ lại không chút ngần ngại ăn luôn cả lính ở đường trên. Ăn xong, cậu đứng tại chỗ dùng hồi thành: “Để em về mua lại xúc xắc nhé, cục cưng.”
Tần Hạc Dao bất đắc dĩ mỉm cười.
Tiêu chuẩn kép? Anh thích.
Còn người đồng đội đánh xếp hạng ngẫu nhiên, kẻ đã bị Tiêu Khâm Nhan “cướp” mất lính đường trên, mãi đến khi hồi thành và bổ sung đầy máu mới chậm rãi nhận ra một điều kỳ lạ.
Đường trên: Hả? Kiếm Cơ không phải đi rừng?
Vừa rồi kịp thời hỗ trợ đường trên, không chỉ cứu anh ta một mạng mà còn để anh ta cướp được một hỗ trợ, là hỗ trợ?
Hoàn toàn hoang mang.