Lúc cô ăn bánh ngọt thì có hơi mờ mịt. Bây giờ, cô vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với cơ thể, chắc hẳn trên mặt không có biểu cảm mới đúng, làm sao Hàn Phong Thần biết tâm trạng của cô không tốt?
Tâm tư của đứa trẻ này tinh tế như vậy, đúng là không nhìn ra được.
Lúc đi được một nửa chặng đường, Sở Minh Giai ăn bánh kem xong thì bỏ hộp vào trong thùng rác, đột nhiên mở miệng: “Bác tài à, còn đường nào khác để đi không?”
Biên đạo đi cùng đang ngồi ở ghế phụ sửng sốt, vội vàng quay đầu lại: “Bà Hàn, tại con đường này quá xóc sao?”
Tài xế cũng xin lỗi: “Ngại quá, đường núi chỗ này không dễ đi cho lắm, cho nên hơi xóc một xíu.”
Mặc dù đường núi chỗ này đã được sửa chữa, nhưng lâu ngày rồi, mặt đất vừa nứt vừa có đủ loại hố lồi lõm. Nói tóm lại là rất khó chịu, biên đạo đi theo là một cô gái, lúc này đã sớm say xe choáng váng, sắc mặt cũng trắng bệch.
Tài xế lại nói: “Nếu muốn đổi đường đi thì còn một con đường nữa. Chẳng qua là con đường đó phải đi vòng chừng nửa tiếng, khá xa, vả lại, tôi chưa bao giờ đi qua.”
Tuy có chỉ đường, nhưng vì phải đi vòng thêm nửa tiếng, cho nên mặc dù gần đây bọn họ đến Kỳ Sơn mấy lần, song chưa đi qua con đường kia một lần nào.
Sở Minh Giai gật đầu: “Đi vòng đi.”
Hàn Phong Thần cho rằng Sở Minh Giai say xe, lúc này cũng nói: “Nửa tiếng mà thôi, không xa lắm. Livestream chính thức của chúng ta bắt đầu từ bảy giờ tối, bây giờ còn sớm mà.”
Dù sao cũng là chương trình giải trí huyền học, nhiệm vụ được công bố vào buổi tối, Hàn Phong Thần đeo vòng tay bạch ngọc Sở Minh Giai cho, rất khỏe mạnh, lúc này không hề sợ hãi.
Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần đều đã nói như vậy, tài xế và nhân viên nào còn dám nói nửa chữ không được, lúc đến một lối rẽ thì quẹo vào ngay.
Xe Từ Thâm đi ở trước mặt bọn họ đã đi rồi, phía sau là khách mời thứ ba, là một nữ diễn viên chuyên đóng vai phụ, xe còn đi theo ở phía sau.
Tài xế kỳ quái nói: “Ủa? Sao bọn họ đổi đường rồi?”
Biên đạo đi theo chần chừ hỏi tài xế: “Vậy chúng ta đi như thế nào đây?”
Tài xế dừng xe lại, gọi điện thoại cho tài xế của Sở Minh Giai: “Ông Lưu, tại sao các ông đi đường vòng?”
Ông Lưu trả lời: “Bà Hàn nói muốn đi đường vòng. Dù sao thì thời gian còn sớm, đi vòng thêm nửa tiếng cũng không sao.”
Tài xế cúp điện thoại xong, nhìn sang ngôi sao nữ ngồi phía sau bị say xe chóng mặt mà sống dở chết dở, lắc đầu: “Thôi, chúng ta cũng đi đường vòng đi, có khi không xóc nảy như vậy nữa.”
Vì vậy, ba chiếc xe đi theo hai con đường khác nhau.
Tuyến đường ban đầu chỉ có một chiếc xe của Từ Thâm.
Đám người hâm mộ của Từ Thâm ở trong phòng livestream của Hàn Phong Thần châm chọc.
[Không hổ là bà chủ nhà giàu, đường núi cũng không đi được. Vậy thì đừng đến, chương trình có mời cô đâu.]
[Cười chết mất, anh nhà tui không nói gì cả, ở trên xe ngủ ngon lành. Một số người đã phát bệnh giàu sang, bắt đầu yêu cầu đổi đường.]
[Uổng công đi vòng thêm nửa tiếng, tài xế đúng là bị oan.]
[Đám đầu trâu mặt ngựa này vào đây bằng cách nào vậy, nói vậy rồi mà còn chưa bị rọ mõm hả? @Quản trị viên.]
...
Phòng livestream đang cãi nhau ầm ĩ, mà, Sở Minh Giai là người dẫn đến tranh cãi đã ngủ ở trong xe.
Con đường mà tài xế đi vòng vẫn xóc nảy. Dù sao thì đều là đường núi, có thể dễ đi đến đâu cho được. May mà bà chủ và cậu cả nhà giàu ngồi phía sau xe không nói gì, tài xế đành cố gắng hết sức lái chậm hơn.
Mà trên một con đường khác, Từ Thâm cũng ở trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Trừ nhân viên phải nhìn chằm chằm livestream và chăm sóc khách mời, ngay cả trợ lý của Từ Thâm cũng ngủ rồi.
Con đường rất xóc nảy, mà đong đưa rất thôi miên.
Vào nửa chặng đường núi phía sau, các nhân viên làm việc quả nhiên nhìn thấy ở phía bên trái của đường núi có một con sông vô cùng lớn, mà giữa đường núi và con sông chỉ cách nhau một con dốc thấp nằm xa mấy chục mét.
Nhìn qua bên kia sông còn có thể nhìn thấy ở chỗ xa có vài con trâu đang ăn cỏ ở bờ sông, xem ra ở gần đây có thôn trang, cũng nói rõ khoảng cách giữa bọn họ và thị trấn nhỏ Kỳ Sơn càng gần hơn rồi.
Trong xe tổng cộng sáu người, Từ Thâm và trợ lý, hai người quay phim, một biên đạo đi theo, lại thêm một tài xế.
Mà ngay vào lúc này, trong số đó, người quay phim có thân hình cao lớn, đội mũ lưỡi trai trầm mặc ít nói chợt quay đầu, nghiêm khắc nói với tài xế: “Anh đang làm gì? Mau thắng xe!”
Biên đạo đi theo bị anh dọa cho giật mình, kinh ngạc nói: “Giang Mãnh, sao thế?”
Mọi người rất nhanh nhìn thấy tài xế chợt xoay bánh lái, một chân đạp chân ga, xe chợt quẹo cua nhanh chóng lao tới chỗ dốc núi!
Cách đó mấy chục mét là con sông rộng lớn, nước sông rất sâu, nước không chảy siết, nhưng rất sâu.
Biến cố gần như chỉ ở trong một khoảnh khắc!
Mặc dù dốc núi không phải là quá dốc, nhưng xe hơi cứ như vậy lao xuống dưới, tốc độ vẫn vô cùng nhanh, vả lại vô cùng nghiêng ngả!
Biên đạo đi theo sợ hãi thét chói tai, Từ Thâm và trợ lý ngồi phía sau không thắt dây an toàn, một đống người đυ.ng vào nhau, đầu của Từ Thâm bị đập vào cửa sổ xe mà choáng váng hoa mắt.
Tiếng thét chói tai rối loạn trong xe xen lẫn âm thang bị ngã lập tức vang lên trong xe.
Biên đạo đi theo thắt dây an toàn, nắm chặt tay vịn hoảng sợ hô to: “Tài xế! Tài xế mau dừng xe! Dừng xe!”
Song, tài xế lái xe không cho cô ta bất kỳ phản ứng nào.
Anh ta nắm chặt bánh lái, chân đạp chân ga mà không buông ra, đôi mắt nhìn thẳng con sông trước mặt, vẻ mặt đờ đẫn mang theo một chút kỳ lạ.