Phòng Livestream Bắt Quỷ Của Sơn Thần

Chương 7

Đợi Từ Thâm đi nhà vệ sinh ra, lúc lên xe, trợ lý của anh ta kể trò đùa này với anh ta.

Ngay trước mặt phòng livestream, trái lại, trên gương mặt Từ Thâm không để lộ ra vẻ khó chịu, nhưng trong lòng của anh ta đã không nhịn được trợn trắng mắt.

Cái gì mà không nên tới gần nước? Không nên đi vệ sinh? Bây giờ anh ta mới đi ra khỏi nhà vệ sinh, chẳng phải là không có việc gì đây à?

Chẳng qua trong lòng Từ Thâm vẫn bồn chồn. Anh ta không tin Sở Minh Giai biết xem bói, không biết trước và tiên tri được, nhưng anh ta tin nhà họ Hàn có năng lực ngáng chân anh ta.

Dù sao thì ngay cả quốc sư chuyên dùng mà nhà họ Hàn cũng có mà!

Từ Thâm mỉm cười nói: “Bà Hàn cũng có lòng tốt thôi.”

Mặc dù nói lời khách sáo, nhưng biểu cảm thì lơ đễnh.

Trái lại, tài xế ngồi ở ghế lái nghe xong, trong lòng chần chừ. Trong xe là đại minh tinh Từ Thâm, lỡ như đối phương xảy ra chuyện gì, anh ta không gánh nổi!

Anh ta nhớ tới đường núi đi đến Kỳ Sơn thật sự phải đi ngang một con sông, vì vậy, quay đầu hỏi trợ lý: “Trợ lý Từ, một lát nữa chúng ta sẽ đi ngang một con sông. Cô xem cần đi đường vòng không?”

Bây giờ bọn họ đang đi đến Kỳ Sơn để thám hiểm, nhưng Kỳ Sơn nổi danh là núi ma, mặc dù tài xế chưa bao giờ gặp loại chuyện bí ẩn này, nhưng anh ta vẫn có lòng kính sợ.

Trợ lý không tiện làm chủ, hỏi tài xế: “Nếu đi đường vòng thì có phiền phức không? Có phải báo với ekip chương trình không?”

Biên đạo đi theo ngồi ở ghế phụ chần chừ một giây, lập tức nói: “Xem quyết định của thầy Từ đi.”

Nói đùa à? Nếu ekip chương trình không cho đi đường vòng, đến lúc đó, xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm? Ai mà chắc chắn mấy chuyện này được?

Từ Thâm nghĩ tới Hàn Phong Thần và Sở Minh Giai, trong lòng vô cùng khó chịu. Kể từ khi Hàn Phong Thần quay về, vận may của anh ta vẫn luôn xuống dốc, đi nhiều chùa miếu để dâng hương cũng không thấy tốt hơn.

Dĩ nhiên anh ta không muốn cúi đầu trước Hàn Phong Thần. Lần này, Sở Minh Giai nói vậy, anh ta cũng cảm thấy chắc hẳn đối phương cố ý, nếu tin thật rồi đi đường vòng, có khi mới thật sự xảy ra chuyện.

Vả lại, anh ta không tin người bên phía Hàn Phong Thần sẽ thật sự tốt bụng nhắc nhở mình.

Từ Thâm quay đầu sang hỏi trợ lý: “Người cộng tác của tôi là đại sư Vô Trần, không phải đã nói là tính một quẻ cho tôi à? Tôi nhớ ông ta nói tôi thuận buồm xuôi gió.”

Chương trình tổng cộng mời bốn vị đại sư. Ba vị đại sư làm người cộng tác của minh tinh để cùng livestream, một vị đại sư đi ở phía sau cùng ekip chương trình. Ba vị đại sư đều đã rút thăm để bắt cặp đồng đội. Bắt cặp xong, đại sư Vô Trần ở trong khách sạn nhàn rỗi không có gì làm, nên đã tính cho người cộng tác mà mình chưa gặp mặt một quẻ.

Nhân viên đã nói chuyện này với Từ Thâm.

Trợ lý lập tức gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy! Đại sư Vô Trần đã tính rồi, anh à, không sao đâu! Anh sẽ rất thuận buồm!”

Từ Thâm mỉm cười gật đầu: “Tôi tin đại sư Vô Trần, không cần phiền phức đi vòng xa như vậy, đi theo kế hoạch đã định thôi.”

Tài xế và nhân viên dĩ nhiên là không có ý kiến, rối rít gật đầu chuẩn bị lên đường.

Người xem trong phòng livestream đều là người hâm mộ của Từ Thâm. Bọn họ luôn xem Hàn Phong Thần là đối thủ, lúc này, dĩ nhiên không vừa mắt, tiếp tục mắng chửi trong phòng livestream.

[Anh của chúng ta đúng là dễ nói chuyện quá rồi. Nếu có người nguyền rủa tôi đi đường có vấn đề, tôi trở tay cho anh ta một bạt tai.]

[Một quẻ của đạo trưởng Trần đáng giá ngàn vàng, bao nhiêu người xin cũng không xin được. Anh chúng ta cũng đã nói là thuận lợi rồi, mặt mũi của cô vợ kế nhà họ Hàn kia to thật đấy.]

[Hi vọng anh của tui đừng bị một vài người ảnh hưởng, một số người flop mấy năm rồi, vừa quay về là không kịp đợi mà ké fame của anh tui. Da mặt dày tới nỗi có thể xây tường thành rồi.]

Dĩ nhiên cũng có một vài người lý trí yếu ớt đánh chữ: [Nhưng đạo trưởng Vô Trần có nói “gặp chuyện có quý nhân, có thể gặp dữ hóa lành”, cho nên nói vậy thì có phải là anh chúng ta vẫn sẽ gặp chuyện gì không?]

Song, không người nào để ý tới điều này. Bọn họ có chung kẻ thù, luôn đối nghịch với người nhà họ Hàn, thậm chí đã có rất nhiều người bắt đầu vọt vào trong phòng livestream của Hàn Phong Thần ăn nói xà lơ.

...

Một lần nữa lên đường, mấy chiếc xe của ekip chương trình xuống khỏi đường cao tốc, lái xuống đoạn ôm cua xong là bắt đầu đi lên đường núi.

Dãy núi Kỳ Sơn trùng điệp nối liền nhau, mặc dù khoảng cách bây giờ so với lúc bọn họ đến thị trấn nhỏ Kỳ Sơn là còn hai tiếng ngồi xe, nhưng bây giờ bọn họ đã đi vào địa giới Kỳ Sơn.

Sở Minh Giai ngồi trong xe mở cửa sổ xe ra ngắm nhìn dãy núi nối liền nhau trùng điệp ở chỗ xa, phát hiện ra mình không cảm ứng được linh mạch của Kỳ Sơn.

Ngàn năm đã trôi qua, thế gian biến đổi to lớn, đời như cuộc bể dâu. Ngọn núi linh thiêng đã từng là nơi có linh mạch mấu chốt của tam giới, lúc này, ngay cả một sợi linh khí cũng không có.

Có thì chỉ là quỷ khí đen ngòm, đậm tới nỗi nhuộm đen cả bầu trời.

Khí của nhân gian và thế gian được chia ra rất nhiều loại, đa số được thể hiện ở trong núi sông biển cả, người bình thường không nhìn thấy được.

Lúc này, mặc dù Sở Minh Giai mang thân xác người phàm, nhưng có vài thứ vẫn không trốn khỏi được mắt của cô.

Cô lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc không nhúc nhích.

Hàn Phong Thần ngồi ở bên cạnh lén lút nhìn cô mấy lần, cầm một hộp bánh kem đưa qua, khó chịu nói: “Ê, có ăn bánh kem không?”

Sở Minh Giai nhìn cậu với vẻ kỳ lạ: “Không phải nói không có nước đá?”

Bánh kem để ở trong tủ lạnh đang rất lạnh, cô không tin là không có sữa lạnh.

Hàn Phong Thần: “...”

Cậu xụ mặt, hung dữ nói: “Tôi thấy tâm trạng của cô không vui mới nhường cho cô. Đồ lạnh cất trong tủ lạnh chỉ có cái này thôi, ngoài ra không còn gì nữa!”

Sở Minh Giai nhìn cậu, đưa tay nhận lấy bánh kem: “Cảm ơn.”