Từ thành phố Nam đến thị trấn nhỏ dưới chân núi Kỳ Sơn cần đi xe tầm bốn tiếng, phòng livestream của Hàn Phong Thần vừa mở màn đã có mấy trăm ngàn người xem!
Đạo diễn Trương Tùng nằm mơ cũng không ngờ tới chương trình giải trí livestream bị flop của mình lại có thể lại lên hot search, lại có độ thảo luận hơn một triệu.
Ông ta tới nỗi mắt híp lại thành một kẽ hở, trong lòng yên lặng cầu nguyện, hi vọng bà Hàn có thể ở cạnh Hàn Phong Thần thêm mấy ngày, khiến cho chương trình của ông ta có thể có thêm độ nổi tiếng. Nếu không phải bà Hàn không biết bắt ma, ông ta cũng muốn mời bà Hàn làm khách mời lập đội với Hàn Phong Thần.
Đội bà chủ nhà giàu và con riêng sẽ là điểm nóng cực kỳ hot cỡ nào đây!
Ôi, đáng tiếc!
Trương Tùng tiếc nuối lắc đầu, nếu bà Hàn biết bắt ma thì tốt rồi QAQ.
Lúc chạy vào xa lộ, ba chiếc xe đi đón ba khách mời là minh tinh thành công hội họp nhau ở lối vào xa lộ, sau đó ba chiếc xe cùng lên đường đi Kỳ Sơn.
Xe của nhà họ Hàn ở chính giữa, trước mặt là xe của Từ Thâm.
Sắc mặt Hàn Phong Thần không tốt lắm. Mặc dù cậu ghét Từ Thâm, nhưng cũng không nhịn được nghĩ tại sao Từ Thâm khẳng định cậu nuôi tiểu quỷ?
Bản thân Hàn Phong Thần rất chắc chắn mình không thể nào làm loại chuyện này, nên làm sao Từ Thâm khẳng định như vậy được?
Từ Thâm ở đây cũng tốt, đợi đến Kỳ Sơn rồi, cậu phải tìm cơ hội tìm Từ Thâm hỏi đàng hoàng cho rõ.
Sở Minh Giai đã dựa vào ghế ngồi nghỉ ngơi, Hàn Phong Thần không tạo ra ra âm thanh lớn, ngồi ở bên cạnh xoắn xuýt rất lâu, cuối cùng thận trọng lấy tấm thảm ra, rón rén đắp cho Sở Minh Giai.
Phòng livestream: [... Có phải cậu ấy quên chúng ta còn đang xem không?]
[Ha ha ha, cười chết mất, mấy ní nhìn dáng vẻ lén lút của cậu ấy đi.]
[Thần Thần yên tâm, đợi chị Sở dậy rồi, bọn chị nhất định sẽ nói với chị ấy là cưng đắp thảm cho chị ấy.]
...
Khoảng cách từ thành phố Nam tới Kỳ Sơn là năm tiếng đi xe, trong số đó, có ba tiếng đi trên đường cao tốc, hai tiếng đi đường núi.
Lúc sắp xuống đường cao tốc, xe của ekip chương trình dừng ở khu tự phục vụ để cho mọi người đi xuống nghỉ ngơi, nhân viên cũng có thể đi mua một ít thức ăn. Trong hai tiếng tiếp theo, đường núi rất gập ghềnh, đi đến thị trấn nhỏ Kỳ Sơn cũng đã là năm sáu giờ chiều.
Bắt đầu từ buổi sáng đến bây giờ, Hàn Phong Thần chỉ uống một hộp sữa nhỏ. Cậu không dám uống nước là vì ngăn chặn tuyệt đối việc đi vệ sinh trong khu phục vụ.
Được ra mắt công chúng từ nhỏ, nhưng cậu gặp được quá nhiều sự kiện đáng sợ và không bình thường.
Sở Minh Giai tháo đồ chụp mắt ra, đặt thảm xuống rồi đứng dậy. Hàn Phong Thần nổ tung: “Cô làm gì?”
Sở Minh Giai không có biểu cảm gì nhìn cậu: “Đi vệ sinh.”
Hàn Phong Thần dừng một chút, cau mày như thể vô cùng xoắn xuýt.
Sở Minh Giai không biết cậu xoắn xuýt cái gì, xoay người xuống xe.
Hàn Phong Thần lập tức nói với hai vệ sĩ: “Hai người đuổi sát theo đi! Cô đi canh cửa cho phu nhân!”
Câu sau là nói với nữ vệ sĩ, hai vệ sĩ gật đầu, lập tức đuổi theo Sở Minh Giai.
Hàn Phong Thần có bóng ma đối với việc đi vệ sinh ở bên ngoài, cho nên thật ra vẫn rất lo lắng cho Sở Minh Giai, nhưng trai gái có cách biệt, thân phận giữa bọn họ còn phải tránh hiềm nghi, cậu đành ngồi trong xe đợi.
Lúc Sở Minh Giai đi đến phòng vệ sinh, đúng lúc nhìn thấy Từ Thâm được trợ lý và đám vệ sĩ vây quanh, cũng đi nhà vệ sinh. Hai người gặp nhau ở cửa, Từ Thâm đeo kính râm và khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, lúc nhìn thấy Sở Minh Giai thì vẻ mặt thay đổi, may mà bịt kín, không ai nhìn thấy.
Không biết vì sao Từ Thâm thấy sợ Sở Minh Giai, bởi vì Sở Minh Giai có một đôi mắt nhìn thấu tất cả khiến cho anh ta chột dạ.
Sở Minh Giai nhìn thấy anh ta, vốn lười xen vào việc của người khác, nhưng nếu bây giờ mọi người đã đi cùng đường, vì để tránh bị làm phiền, cô vẫn dừng lại nói với Từ Thâm: “Từ Thâm.”
Bước chân Từ Thâm tạm dừng một lát, nhưng không dừng lại lâu mà dẫn đám vệ sĩ sải bước đi vào nhà vệ sinh.
Trái lại, trợ lý của Từ Thâm biết Sở Minh Giai là bà Hàn, không muốn khiến cho mối quan hệ quá căng thẳng nên dừng lại nói: “Ngại quá, bà Hàn. Anh nhà tôi không tiện dừng lại ở nơi công cộng quá lâu, tôi là trợ lý của anh ấy. Cô có việc có thể nói với tôi.”
Sở Minh Giai lạnh lùng nhìn bé trợ lý: “Cũng không có chuyện gì, chỉ bảo hôm nay anh ta đừng tới gần nước, tốt nhất đừng tới gần nhà vệ sinh.”
Trợ lý: “...”
Cái gì? Bà Hàn còn quan tâm Từ Thâm có đi vệ sinh hay không?
Sở Minh Giai nói xong thì đi vào nhà vệ sinh nữ.
Hàn Phong Thần ở trong xe, ống kính livestream không đi theo, nhưng ống kính livestream của Từ Thâm luôn theo ở phía sau, bởi vì Từ Thâm đi vào trong, cho nên ống kính livestream quay Sở Minh Giai và trợ lý của Từ Thâm.
Dĩ nhiên cuộc trao đổi của hai người cũng được ghi hình.
Người hâm mộ trong phòng livestream của Từ Thâm vô cùng không khách sáo: [Xời, người phụ nữ này là ai thế? Lắm lời vậy? Ai không biết thì còn cho rằng cô ta là đại sư nào đấy chứ.]
[Cười chết mất, đại sư mà ekip chương trình mời đã đang chờ ở Kỳ Sơn rồi. Người cộng tác của anh nhà tui là đại sư Vô Trần. Ông ta vừa tính một quẻ, nói cả đường này anh nhà tui thuận lợi, có việc cũng sẽ gặp dữ hóa lành!]
[Chắc cô này không cho rằng bản thân gả vào nhà họ Hàn là biết phong thủy bát quái đâu ha? Muốn bắt chuyện với anh nhà tui thì nói thẳng ra đi, làm mấy chuyện tào lao không.]
[Nhà cô ta ở bờ biển à mà để ý nhiều vậy? Anh nhà tui đi vệ sinh cũng phải nói nữa, sao bản thân cô ta không nhịn đi?]
...
Không chỉ có người hâm mộ trong phòng livestream nghĩ vậy, ngay cả trợ lý của Từ Thâm cũng cho là như vậy.