“Hình như nghe cậu nói cũng có lý.”
Cao Hưng gật đầu nói:
“Nếu chỉ vì những lí do như vậy thì cũng đâu thể chắc chắn Trần tổng là người giữ chiếc nhẫn đó chứ!”
Lý Khinh Trần thở dài, hắn giải thích:
“Mặc dù chiếc nhẫn kia cũng đáng giá chút tiền, nhưng những quan khách có mặt vào ngày hôm qua ở đây sẽ chẳng có ai để chút tiền đó vào mắt cả! Cô gái đó nói rằng cô ta đã để chiếc nhẫn vào trong túi xách, mà người có thể đυ.ng vào túi xách của cô ta cũng chỉ có Trần tổng mà thôi! Vậy nên anh ta chính là kẻ tình nghi số 1! Hơn nữa ngày hôm qua tớ có cố tình nhìn anh ta vài lần. Khi ánh mắt chạm nhau, ánh mắt của anh ta vô thức mà né tránh, đó là có tật giật mình. Hơn nữa tớ cũng đã quan sát quần áo trên người của anh ta, ở túi quần bên trái của anh ta rõ ràng có vật gì đó nhô ra, trông hình dạng thì cũng rất giống một chiếc nhẫn, mà kết quả thì như cậu thấy đấy, tớ đoán đúng rồi!”
"Dừng!”
Cao Hưng nói:
"Câu cuối của cậu giống như đang tự mãn vậy!”
"Thì đúng là cậu ta tự mãn mà!”
Bạn học bên cạnh cười nói phụ họa.
“Lý Khinh Trần!”
Giọng của Lưu Khinh Mi truyền tới từ đám đông bên ngoài, những bạn học đang vây xung quanh Lý Khinh Trần cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lưu Khinh Mi vung tay ném cặp sách vào chỗ ngồi của bản thân, sau đó quay qua trừng mắt tức giận nhìn Lý Khinh Trần. Lý Khinh Trần nghe giọng là biết đó là Lưu Khinh Mi. Quân tử thì không đấu với nữ nhân, hắn khoát tay nói với các bạn học:
"Mọi người về chỗ cả đi, sắp vào học rồi, nếu mọi người mà không về chỗ thì sẽ chọc giận lớp trưởng nhà chúng ta đó!”
Mấy bạn học xung quanh tụt hứng, nhìn Lưu Khinh Mi một cái rồi quay về chỗ ngồi với vẻ không tình nguyện. Lưu Khinh Mi đi tới chỗ bên cạnh Lý Khinh Trần, cô lạnh lùng nói:
“Lý Khinh Trần, cậu làm tôi thất vọng quá rồi đó! Cậu có biết vì sự tùy hứng của cậu ngày hôm qua mà Lý gia sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào hay không!”
Lý Khinh Trần cẩn thận quan sát Lưu Khinh Mi đang đứng trước mặt, hắn cảm thấy thật ra cô gái này trông cũng khá ưa nhìn đó chứ, chỉ là do biểu cảm của cô nàng quá hung dữ nên mới bị trừ điểm. Nếu biểu cảm trên gương mặt cô đổi thành 1 nụ cười tươi thì có lẽ trông sẽ đẹp hơn nhiều.
“Lớp trưởng, cậu thất vọng về tôi ư? Cậu thất vọng cái gì mới được? Cậu có kỳ vọng gì trên người tôi hay sao mà bây giờ lại bảo thất vọng? Chuyện Lý gia phải gánh chịu hậu quả như thế nào thì có liên quan gì tới cậu cơ chứ? Hay là cậu vẫn tự coi bản thân là thiếu phu nhân của Lý gia?”
“Cậu!”
Lý Khinh Trần liên tiếp đặt 1 loạt câu hỏi làm Lưu Khinh Mi nói không nên lời. Đúng thật, Lưu Khinh Mi không hề có bất cứ quyền gì để đứng trên vị trí của Lý gia mà răn dạy Lý Khinh Trần. Chẳng qua cô lấy danh nghĩa là lớp trưởng, định quan tâm tới Lý Khinh Trần một chút, nhưng do chưa chuẩn bị ngôn từ phù hợp kịp nên mới sảy ra chuyện mở miệng là thành răn dạy Lý Khinh Trần! Trước đây, nể mặt Lý gia nên khi ở trường, Lý Khinh Trần cũng cho Lưu Khinh Mi mặt mũi đủ cả. Giờ đây thái độ của hắn đột nhiên thay đổi làm cho cô không thích ứng kịp. Lưu Khinh Mi tức giận cắn môi:
“Cậu, sao cậu lại trở nên như vậy! Thành tích học tập của cậu không tốt, tính cách lại quái đản, nếu rời khỏi Lý gia thì cậu biết sống như thế nào? Đúng ra tôi còn định khuyên cậu nên đi gặp Tử Hiên mà xin lỗi 1 câu, để cậu ấy giúp cậu quay trở về Lý gia, nhưng thật không ngờ tới giờ cậu vẫn còn u mê không tỉnh! Thật là hết nói nổi mà!”
Mẹ nó chứ! Mẹ nó chứ! Trước giờ Lý Khinh Trần không ngờ cô lớp trưởng Lưu Khinh Mi này lại là một người có tâm địa bồ tát cơ đấy! Bản thân hắn vừa mới bò ra khỏi cái vực sâu mang tên Lý gia mà cô đã lại muốn đạp hắn 1 cái cho hắn lăn về chỗ cũ rồi! Đúng là gặp phải chó mà! Hắn hi vọng tấm lòng lương thiện này của Lưu Khinh Mi đừng dùng với hắn nữa, hắn thật sự không chịu nổi đâu. Cũng may là hôm nay hắn mới ăn no, tâm trạng tốt, chứ nếu không thì hắn thật sự muốn tiến lên cho cô nếm 1 cái bạt tai để cô hiểu như thế nào là thế gian hiểm ác!
“Lớp trưởng này, cậu cứ coi như tôi là kẻ hết thuốc chữa đi, chuyện tôi sống hay chết cũng không liên quan tới cậu. Nếu cậu dư sức vậy thì sao không đi quan tâm tới người khác đi?”
Thấy Lý Khinh Trần không chịu nghe lời, Lưu Khinh Mi tức giận thở phì phò quay về chỗ ngồi của bản thân, cô ném hết tất cả sách vở trong cặp thẳng lên bàn! Cô bĩu môi, làm ra dáng vẻ khinh bỉ hắn. Lưu Khinh Mi mới về chỗ ngồi không bao lâu thì Lý Tử Hiên vào lớp. Khi thấy Lý Khinh Trần đang ngồi yên vị trong lớp, hắn ta hơi bất ngờ. Hắn ta không nghĩ rằng Lý Khinh Trần lại có thể nhanh chóng quay về trường học như chưa từng có chuyện gì sảy ra tới vậy.