Sự Trở Về Của Thiếu Gia Thật

Chương 19: Bắt Đầu Thu Mua Sản Nghiệp Nhà Họ Lý 3

"À đúng rồi, nhà họ Lý chuyển con trai mình sang trường Đức Dục rồi, giờ thằng bé muốn chuyển về."

"Cái gì! Cái tên Lý Trường Khanh đó, đúng là đồ cặn bã! Sao tôi không nhận ra ông ta là loại người thế này từ sớm chứ! Con trai tôi thông minh xuất chúng như vậy mà lại đưa thằng bé tới Đức Dục! Phải chuyển, nhất định phải chuyển!"

"Nó nói trường trung học số 37 cạnh nhà là được, nhưng tôi vẫn cảm thấy Nhất Trung tốt hơn! Không thể để con mình thiệt thòi được!"

Lý Triệu Phong nghe vậy bèn dừng bước, chép miệng rồi nói:

“Chuyện này chẳng phải bà nói một tiếng với cậu thằng bé là được rồi sao, chú ấy làm ngành giáo dục, vừa khéo. Nhét thêm một học sinh vào Nhất Trung không phải chuyện khó với chú ấy."

"Nhưng vậy thì chẳng phải để chú ấy làm trái kỷ luật hay sao?"

"Trái cái gì mà trái! Năm nào Nhất Trung cũng có suất để nhét người vào, bà tưởng trước giờ chú ấy nhét còn ít à? Nhất Trung đâu có ngốc, họ dùng những suất đó để đổi đầu tư mà. Nhất Trung có suất tuyển thẳng, học sinh giỏi thì cho đi thi đại học, còn những học sinh kém hơn thì đi theo diện tuyển thẳng, bao năm nay vẫn chơi theo kiểu đó! Vả lại con mình vốn dĩ đã thi đỗ Nhất Trung rồi, bây giờ có chuyển lại cũng không chiếm suất tuyển thẳng của bọn họ nên nhờ vả không cần lo gì đâu!"

Diệp Thiên Trừng suy nghĩ một lát rồi nói:

“Cũng đúng. Được rồi, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho Thiên Trọng!"

...

Lý Khinh Trần ra khỏi nhà, chạy khoảng 10 phút thì bắt được một chuyến xe buýt. Chờ khi đến trường trung học Đức Dục thì chỉ còn ba phút nữa là trễ giờ.

Hắn chạy hùng hục vào lớp, ngồi vào bàn thở hổn hển. Chạy đua như vậy khiến bữa sáng trong bụng hắn tiêu hóa hết sạch rồi.

Bên cạnh truyền đến một mùi thơm khiến hắn phải quay đầu nhìn, trong tay bạn cùng bàn của hắn đang cầm một hộp đồ ăn, hai chiếc đùi gà nướng vàng ươm tỏa mùi thơm phức lộ ra ngoài!

Mẹ nó! Thèm quá!

Lý Khinh Trần thuận lợi cướp lấy một cái. Bạn cùng bàn của Lý Khinh Trần họ Cao, gia đình hy vọng cậu ta vui vẻ mỗi ngày nên đặt tên cho cậu ta là Cao Hưng!

Mà cái thằng này cũng trông rất phúc hậu, khuôn mặt mũm mĩm, mắt không lớn, ngoài vóc người cao to thì chỉ cần thu nhỏ lại là giống các bé trong tranh tết.

"Đệt cụ! Tớ mới mở ra mà! Cậu đừng cướp chứ, cái này vốn là mang cho cậu! Cậu vội thế làm gì!”

Lý Khinh Trần cầm đùi gà, xoay xoay trong tay:

“Tốt bụng vậy à? Còn mang đồ ăn cho tớ nữa! Nói đi, có phải cậu làm chuyện gì có lỗi với tớ đúng không!"

"Đúng đó, tớ léng phéng với người khác bên ngoài, sợ cậu biết nên mang đùi gà đến để bịt miệng cậu, được chưa!”

Cao Hưng trợn đôi mắt ti hí của mình, nói.

"Thế này thì còn chấp nhận được. Nể tình cậu chân thành như thế, tớ đồng ý nhận cái đùi gà này!"

"Lý Khinh Trần, cậu có biết xấu hổ không hả!”

Cao Hưng cười bất đắc dĩ rồi nói:

“Haiz! Hôm qua cậu ngầu lắm đấy! Quậy một cú chấn động cho Lý Tử Hiên! Cậu thật sự cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi sao?"

Cao Hưng cũng là một trong những khách mời của Lý Tử Hiên hôm qua. Lúc Lý Khinh Trần đứng trên bục, cậu ta định bước đến nói chuyện vài câu, nhưng thấy không khí có gì đó không đúng nên không tới gần xen vào.

"Thỏa thuận cũng ký rồi, còn giả được à."

"Cũng đúng, Lý Tử Hiên đúng là không ra gì! Lúc trước cậu quan tâm chăm sóc cậu ta ở trường như vậy, thế mà về nhà cậu ta lại hại cậu! Cả bố mẹ, chị gái của cậu nữa, nếu không phải đang ở nhà cậu thì tớ đã lao lên mắng vài câu rồi."

"Thôi được rồi, chuyện này không liên quan gì tới cậu, đừng dính vào!"

"À này, hôm qua cậu làm sao để biến ra cái nhẫn vậy? Tớ thấy lúc đó ông chủ Trần giật mình ngớ người luôn!"



Cao Hưng vừa hỏi, những bạn học xung quanh liền mồm năm miệng mười hùa theo. Lý Khinh Trần há to miệng, cắn một miếng bay nửa cái đùi gà, đáp:

“Trần tổng kia năm nay cũng đã hơn 40 tuổi, vẫn còn độc thân, nhưng xung quanh anh ta trước giờ không hề thiếu người đẹp vây quanh, hơn nữa tần suất thay người đẹp bên cạnh của anh ta cũng rất thường xuyên. Cái cô bạn gái mà hôm qua Trần tổng dẫn theo bên người có lẽ là người vừa lọt vào lưới của anh ta, hơn nữa có lẽ cô ta vẫn còn mới mẻ, vậy nên...”

Cao Hưng nghe được một nửa thì bắt đầu thúc giục:

“Lý Khinh Trần, đừng có mà thừa nước đυ.c thả câu, cậu mau mói nhanh đi.”

Lý Khinh Trần liếc hắn 1 cái rồi tiếp tục nói:

"Cô bạn gái kia còn khoe khoang chiếc nhẫn của cô ta ngay giữa yến hội! Nếu cậu là Trần tổng thì cậu sẽ phản ứng như thế nào?”

“Thế nào là thế nào cơ chứ? Chiếc nhẫn đó vốn dĩ là do Trần tổng tặng cô ta, vậy thì còn có thể như thế nào được?”

Lý Khinh Trần lắc đầu cười nói:

“Cậu cứ như vậy thì chẳng trách sẽ độc thân cả đời! Trần tổng là 1 công tử ăn chơi phong lưu, chắc chắn trong tương lai anh ta sẽ không thể nào vì cô gái này mà dừng lại. Nhưng hành động của cô gái này khác nào tuyên bố chủ quyền đâu. Chuyện như vậy sao Trần tổng có thể nhịn cho nổi?”

Lý Khinh Trần ăn xong chiếc đùi gà, hắn ném thẳng cục xương vào thùng rác.