Lý Khinh Trần càng tỏ ra không có chuyện gì, Lý Tử Hiên càng tức giận. Hắn ta thấy Lý Khinh Trần thoải mái là hắn ta chịu không nổi, bất kể là ở nhà hay là ở trường thì đều như thế cả! Nếu có thể, hắn ta tình nguyện để Lý Khinh Trần chết mất xác ở bên ngoài cũng được. Hắn ta trừng mắt nhìn Lý Khinh Trần rồi đi vào lớp học, tới ngồi bên cạnh Lưu Khinh Mi. Thấy dáng vẻ tức giận của cô, hắn nhẹ giọng hỏi:
“Khinh Mi, ai chọc giận cậu vậy?”
Lưu Khinh Mi quay đầu liếc nhìn hắn, cắn cắn môi, nhưng từ đầu tới cuối cô đều không nói là do Lý Khinh Trần.
“Là do Lý Khinh Trần à?”
Lưu Khinh Mi thở mạnh, cô không muốn nói chuyện. Nhưng thấy Lý Tử Hiên cứ truy hỏi, cô chỉ đành lấy đề tài khác đánh lạc hướng:
“Cậu đừng đoán nữa, sắp vào học rồi kìa.”
Lý Tử Hiền cười đáp lại cô một câu, sau đó hắn ta quay qua ném cho Lý Khinh Trần một ánh mắt ác độc. Không bao lâu sau, chuông vào học vang lên. Giáo viên tiếng anh ôm theo 1 đống bài thi đi vào lớp học. Giáo viên tiếng anh này họ Hoàng, tên là Hoàng Thư Lang. Bình thường ông thích mặc âu phục màu vàng kẻ sọc caro, mang kính mắt, tóc chải ngược về phía sau, bên trên bôi 1 lớp sáp dày, bóng loáng, trông cực kì bắt mắt.
Hoàng Thư Lang đi du học ở nước Anh về, ông hay dùng giọng Anh địa phương, bình thường lúc nào ánh mắt của ông cũng hướng lên trên, dáng vẻ trông rất coi thường người khác. Khi chọn tới trường trung học Đức Dục làm giáo viên, Hoàng Thư Lang cũng có chút tính toán riêng. Ở đây toàn những học sinh của các gia đình có quyền có tiền, biết đâu 1 ngày nào đó ông có thể thơm lây mà lên như diều gặp gió thì sao. Chính vì lí do này, ở trường học, Hoàng Thư Lang luôn mang dáng vẻ yêu giàu chê nghèo một cách rất rõ ràng. Khi mới vào lớp học, Hoàng Thư Lang liền ném 1 đống bài thi đó lên trên bục giảng.
“Tiết học hôm nay chúng ta sẽ giảng về bài thi tiếng anh lần trước, bất cứ kiến thức nào tôi nhấn mạnh thì các bạn đều phải nhớ cho kỹ! Chỉ còn 4 tháng nữa thôi là các bạn sẽ bước vào kỳ thi đại học rồi, giờ các bạn phải mau chóng bù những lỗ hổng kiến thức mà bản thân còn thiếu sót lại! Tất nhiên, có những bạn học sinh ấy mà, không cần phải tìm chỗ thiếu sót của bản thân làm gì cả, vì cả người của bạn đó đều là thiếu sót, có phải vậy không? Lý Khinh Trần! Nếu tôi mà là em thì tôi sẽ chẳng tham gia kỳ thi đại học làm gì cả đâu, em cứ tìm 1 cái xó xỉnh nào đó mà ở là tốt lắm rồi, rác rưởi thì nên ở nơi mà rác rưởi nên ở!”
Quả nhiên ông ta vừa tới lớp là liền gây sự với hắn!
Từ khi Hoàng Thư Lang mới bước chân vào lớp học, Lý Khinh Trần liền cảm nhận được ánh mắt Hoàng Thư Lang nhìn hắn có gì đó không đúng lắm, chắc chắn là ông ta đã biết chuyện hắn rời khỏi Lý gia rồi. Biểu hiện của ông ta rõ ràng là đang chèn ép hắn để ghi điểm trong mắt Lý Tử Hiên đây mà. Chuyện còn chưa có gì cả mà ông ta đã bắt đầu kiếm chuyện để nịnh nọt rồi! Nếu là kiếp trước thì Lý Khinh Trần sẽ nhịn, chỉ tiếc là bây giờ hắn đã khác xưa rồi! Đối mặt với sự chế diễu như vậy, hắn không thèm nhịn thêm chút nào nữa.
“Thưa thầy, em là người biết điều, em sợ nếu em thi thành tích tốt quá thì sẽ có người về nhà khóc nhè mất. Chứ mấy thứ thầy dạy thì kể cả em có ngủ trong giờ em vẫn có thể làm được!”
"Người mà lúc nào điểm cũng loanh quanh ở mức vừa đủ qua như em thì có tư cách gì để nói câu này cơ chứ! Trong lớp này, em chính là học sinh có thành tích môn tiếng anh kém nhất, chính em đã kéo chân cả lớp! Sắp tới có cuộc thi liên tỉnh, nếu em có thể đạt được thành tích vừa đủ qua thì tên của tôi sẽ viết ngược lại cho em xem!”
“Thầy à, nếu chỉ đạt vừa đủ qua thì thật chẳng có ý nghĩa gì cả! Nếu em có thể thi được 120 điểm thì sao?”
“Nếu em có thể thi được 120 điểm thì tôi sẽ gọi em bằng thầy!”
“Nếu em thi được 140 điểm thì sao?”
“Nếu em có thể thi được 140 điểm thì tôi sẽ đứng trên bục giảng học tiếng chó sủa cho em nghe! Nhưng nếu em không làm được thì sao?”
“Vậy thì em sẽ diễn cho cả lớp xem màn chó đi cày!”
“Hahaha!”
Nghe được câu trả lời của Lý Khinh Trần, cả lớp đều cười vang! Đám con ông cháu cha trong lớp này đều không phải là kẻ ngốc, bọn họ đều có thể nhìn ra được mục đích khi Hoàng Thư Lang nhắm vào Lý Khinh Trần, một câu bắt chó đi cày đã nói lên được ý chính của câu chuyện. Mãi tới tận bây giờ Hoàng Thư Lang mới nhận ra được Lý Khinh Trần đang đá đểu ông, ông tức giận tới mức nâng kính mắt lên:
“Nếu em không thi được 140 điểm thì em phải viết bản kiểm điểm 10 nghìn chữ, sau đó đọc trước mặt toàn trường cho tôi! Từ nay về sau em sẽ không được học lớp tiếng anh do tôi dạy nữa!”