Nếu nhà họ Lý không đối xử quá tệ bạc với Lý Khinh Trần thì chắc chắn hắn đã không chọn cách cắt đứt quan hệ với họ rồi!
"Vậy sau này cậu định thế nào?"
"Đi bán mì xào với ba!"
"Đồ không có tiền đồ!"
"Không có tiền đồ cũng muốn theo!"
"Đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Lý Khinh Trần gật đầu, mắt ướt nhòe nhưng môi nở nụ cười, nhìn chằm chằm đĩa mì xào rồi trả lời:
“Nghĩ kỹ rồi ạ, con tiếp tục bám theo ba đây! Biết làm thế nào, ai bảo ba nuôi con chín năm làm gì!"
"Rốt cuộc tôi đã tạo nghiệp gì thế này! Còn bị ăn vạ nữa! Tôi có thể cưu mang cậu, nhưng chúng ta thỏa thuận trước, sau này tôi già cậu phải nuôi tôi! Lúc tôi chết cậu cũng phải đập chậu* cho tôi!"
*Một tập tục trong đám tang người Trung Quốc. Người xưa có câu "tuế tuế bình an" (ý nghĩa là mong muốn mãi mãi bình an). Trong tiếng Trung, từ "vỡ" và "tuế" đồng âm với nhau. Vì vậy mà đập chậu càng vỡ vụn càng tốt.
"Ba quá đáng rồi đấy nhé! Cùng lắm con chỉ nuôi ba tới 120 tuổi thôi, thêm một năm là con phủi tay mặc kệ đấy! Ba chết hay sống kệ ba!"
"Đệt!”
Người đàn ông lại chửi một câu nhưng đôi mắt đỏ hoe!
Đúng lúc này, có một người đi vào quán mì, hô:
“Chủ quán! Cho một phần mì xào trứng, thêm xúc xích, phần nhỏ, nhiều rau nhiều mì!”
Chủ quán cười:
“Không bán! Quán đóng cửa rồi!”
Người đến bất mãn:
“Làm gì có ai buôn bán như ông! Thấy có khách tới lại đuổi khách đi!”
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên đáp:
“Thì sao? Hôm nay con trai ông đây về nhà, còn bán buôn gì nữa! Về nhà ăn tết đi! Cậu đi chỗ khác mà ăn! Tết lớn thế này mà còn đi ăn mì xào ngoài đường, rõ là kẻ chẳng có ai thương!”
“Không cần ông lo!”
Người đến đành phải bỏ đi. Lý Khinh Trần và người đàn ông cười nói vui vẻ, cùng nhau dọn quán, đẩy chiếc xe ba bánh lớn rời khỏi trạm xe.
Tuyết rơi không nhiều nhưng vẫn chưa ngừng, xem như không được ngắm trăng rằm tháng giêng, nhưng lúc này Lý Khinh Trần lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
...
Diệp Thiên Trừng đang chuẩn bị bữa tối, chồng bà là Lý Triệu Phong thì đang đi bán mì xào. Buôn bán trong tiết trời lạnh thế này, về nhà phải để ông ăn cái gì đó thật nóng mới được.
Hôm nay là rằm tháng giêng, nhưng cả ngày trôi qua không có tí không khí lễ hội nào!
Hai năm qua vẫn luôn như vậy, từ khi Lý Khinh Trần được ba mẹ ruột của mình đón về, căn nhà này bỗng trở nên quạnh quẽ.
Ngày thường không ra dáng ngày thường, ngày lễ cũng không ra dáng ngày lễ.
Trong bếp đã chuẩn bị sẵn các loại nguyên liệu nấu ăn như gà, cá. Nhưng Diệp Thiên Trừng vẫn mãi nghĩ về Lý Khinh Trần rồi lau nước mắt.
Ngoài phòng bếp vang lên tiếng cửa mở, Diệp Thiên Trừng lau nước mắt, nói vọng ra:
“Sao về sớm thế? Bán hết mì rồi à?”
Bên ngoài tuyết rơi rồi, nghĩ đến cảnh chồng mình đội tuyết về nhà, để tan thì sẽ bị cảm lạnh mất. Diệp Thiên Trừng thở dài, cầm một chiếc khăn bước ra khỏi bếp.
Nhưng vừa ra đến nơi, bà lại thấy Lý Khinh Trần đứng trước mặt mình. Bà dụi mắt vì không dám tin, sau đó bước về phía trước từng bước, giơ tay vỗ lên ngực Lý Khinh Trần.
“Thằng nhóc thối này, xem như con vẫn còn lương tâm, rằm tháng giêng vẫn biết về thăm ba mẹ.”
“Mẹ ơi, không phải con về để thăm mẹ đâu!”
Diệp Thiên Trừng nghe thế thì sững sờ, lúc này Lý Triệu Phong bán mì xào bước vào cửa, cười nói:
“Bà nó à, lần này Khinh Trần về rồi không đi nữa! Từ giờ trở đi nó là con trai vợ chồng mình!”
Diệp Thiên Trừng hết nhìn chồng mình lại nhìn Lý Khinh Trần, sống mũi cay cay, quay người bước vào bếp.
Lý Khinh Trần được vợ chồng họ nhận nuôi vào năm bảy tuổi, mãi đến năm mười sáu tuổi hắn mới được nhà họ Lý đón về. Trong suốt chín năm ấy, vợ chồng hai người đối xử với Lý Khinh Trần còn thân hơn cả con ruột.
Hai năm Lý Khinh Trần rời đi là hai năm vợ chồng họ khó vượt qua nhất. Họ thật lòng vui mừng vì hắn đã tìm được ba mẹ ruột, nhưng sự vắng mặt của hắn lại khiến ngôi nhà này trở nên hiu quạnh.
Nhưng dù hai vợ chồng có nhớ Lý Khinh Trần cỡ nào thì họ cũng không làm phiền cuộc sống của hắn.
Bây giờ Lý Khinh Trần quay về rồi, Diệp Thiên Trừng không kìm lòng được nữa, trốn một mình trong bếp để khóc một hồi.
Đến bảy giờ tối, Diệp Thiên Trừng nấu một mâm cơm thịnh soạn. Vốn dĩ hôm nay là rằm tháng giêng nên bữa ăn đã phong phú lắm rồi, nhưng vì Lý Khinh Trần nên bà lại nấu thêm hai món nữa.
Diệp Thiên Trừng không quên hôm nay là sinh nhật Lý Khinh Trần, bà nấu cho hắn một bát mì trường thọ trước ánh mắt sững sờ của hắn.
Diệp Thiên Trừng ngồi xuống cạnh bàn, giơ tay nắm lấy cánh tay hắn.
"Lúc con mẹ rời nhà đi, cách tay chắc nịch, vậy mà giờ gầy như que củi rồi! Bọn họ làm người kiểu gì mà sao độc ác thế, dù sao con cũng là con cháu nhà họ mà!"
Nói rồi nước mắt Diệp Thiên Trừng lại tuôn rơi.