Sự Trở Về Của Thiếu Gia Thật

Chương 17: Bắt Đầu Thu Mua Sản Nghiệp Nhà Họ Lý 1

Lý Khinh Trần cười nói:

"Mẹ à! Mẹ không thấy hôm nay là ngày vui sao, mẹ đừng buồn nữa! Chỉ cần ăn như hôm nay thì không đến một tuần là bù lại được rồi!"

"Con nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, con nhà người nào người đó xót! Ngày mai mẹ phải đi tìm bọn họ! Không thể để con trai mẹ chịu ấm ức uổng phí như vậy được!"

Nói rồi Diệp Thiên Trừng trừng mắt nhìn ông chồng đang hút thuốc một cái.

"Hút hút hút! Chỉ biết hút thôi hả! Con về mà còn hút nữa! Ở nhà để tôi ngửi thì thôi cũng được, nhưng con mới về mà! Không sợ thằng bé ngửi phải mùi khói thuốc hay sao! Thằng bé bị bắt nạt bên ngoài, ông nói coi phải làm sao bây giờ!"

Lý Triệu Phong dập tắt điếu thuốc, thở dài:

"Thật ra tôi thấy vậy cũng không hẳn là xấu, nếu nhà Lý Trường Khanh bọn họ không vậy thì con chúng ta có về không!"

Diệp Thiên Trừng giơ tay đánh Lý Triệu Phong:

"Đồ nhẫn tâm nhà ông, nói bậy cái gì thế! Tôi thà không được gặp con, còn hơn để nó phải chịu ấm ức ở nhà họ Lý!"

"Được rồi!"

Lý Triệu Phong không đỡ mà nghiêng người né tay Diệp Thiên Trừng:

"Khinh Trần à, con về phòng ngủ trước đi, ngày mai còn phải đi học! Ba có hai trăm đồng, xem như tiền lì xì sinh nhật cho con!"

"Cảm ơn ba!"

Lý Khinh Trần nhận tiền rồi xoay người đi vào phòng mình.

Trong phòng khách, Lý Triệu Phong lại châm một điếu thuốc, Diệp Thiên Trừng hỏi với vẻ mặt rất bình tĩnh:

"Vậy ông có tính xen vào chuyện của con không? Chứ tôi là thấy nhịn không được rồi đấy!"

"Xen vào thế nào? Lý Trường Khanh là ba ruột của thằng bé, ai biết sau này Khinh Trần có hối hận không! Lỡ tôi làm tàn nhẫn quá, sau này thằng bé trách tôi thì sao! Khó làm lắm!"

"Vậy cứ tha cho nhà họ thế à?"

"Cũng không thể bỏ qua cho họ như vậy được, nuôi con mình bao năm, tôi còn không nỡ để nó tủi dù chỉ một chút, vậy mà tới nhà họ Lý lại để họ ức hϊếp như vậy! Ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại, tìm người cảnh cáo tập đoàn Trường Thịnh nhà họ một phen."



Lý Khinh Trần quay về phòng mình, dù hắn đã rời nhà hai năm nhưng mọi thứ trong phòng vẫn như cũ.

Bàn học của hắn, đèn bàn của hắn, tất cả đều đơn giản nhưng rất thân quen.

Hắn thu dọn mấy thứ trong ba lô một hồi, lấy hai bộ đồng phục học sinh ra treo vào tủ quần áo.

Mở tủ ra, bên trong vẫn còn mấy bộ quần áo mà hắn từng mặc.

Trong hai năm rời nhà, mặc dù Lý Khinh Trần có gầy yếu hơn thật nhưng vóc dáng cũng cao hơn rất nhiều.

Hắn không mặc vừa những bộ quần áo này nữa, nhưng ba mẹ nuôi của hắn vẫn giữ chúng lại, không nỡ bỏ dù chỉ một bộ.

Trong góc tủ còn có mấy bộ quần áo mới, Lý Khinh Trần lấy ra ướm thử một lát, là quần áo vừa người với hắn.

Hắn không khỏi thở dài, cho dù hắn không sống trong ngôi nhà này hai năm nhưng ba mẹ nuôi vẫn mong nhớ hắn.

Bây giờ nghĩ lại thì ba mẹ ruột hắn thương yêu con nuôi, mà hắn cũng được ba mẹ nuôi yêu thương như thế, thế giới này đúng là đảo điên thật.

Chỉ là giữa hắn và tên Lý Tử Hiên kia vẫn có chênh lệch không nhỏ, cái hắn muốn là tình thân, còn cái mà Lý Tử Hiên muốn chỉ là tiền của nhà họ Lý.

Nếu không phải Lý Khinh Trần được sống lại một đời thì suýt chút nữa hắn đã bị tình cảm Lý Tử Hiên dành cho nhà họ Lý lừa rồi.

Dựa theo quỹ đạo đời trước thì mấy năm sau, Lý Tử Hiên tốt nghiệp đại học, sau đó mượn cớ muốn gây dựng sự nghiệp để bòn rút từ từ một lượng lớn tài sản của nhà họ Lý.

Cuối cùng vào đêm Lý Khinh Trần qua đời, sau khi người nhà họ Lý hát chúc mừng sinh nhật cho Lý Tử Hiên xong thì hắn đuổi tất cả ra khỏi biệt thự, đón ba ruột của mình vào trang viên.

Thiên Thịnh cũng vì không đủ vốn trả nợ nên phá sản!

Ôi nực cười biết bao! Kẻ ăn cháo đá bát mà cái nhà kia nhắc tới vốn dĩ là đứa con nuôi mà họ thương yêu nhất.

Lý Khinh Trần nằm trên giường, đệm chăn trên giường vẫn còn vương mùi bột giặt.

Đèn ngoài phòng khách đã tắt nhưng Lý Khinh Trần vẫn không thấy buồn ngủ, ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Sống lại một đời, quậy tiệc sinh nhật của nhà họ Lý, cắt đứt quan hệ bỏ nhà ra đi.

Chuyện mà xưa nay hắn không dám nghĩ tới, tất cả đều xảy ra trong ngày hôm nay!

Hơn nữa những chuyện này đều do hắn dẫn đầu, quả nhiên, không có chờ mong thì sẽ không có kiêng dè gì nữa.

Sau này phải làm gì đây?

Những chuyện hắn gặp ở nhà họ Lý, hầu hết đều nhờ Lý Tử Hiên ban tặng. Mà Lý Khinh Trần lại không phải người rộng lượng gì.

Mặc dù bây giờ hắn đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý, nhưng nợ nần kiếp trước lẫn kiếp này đều lại tính mới được.

Lý Tử Hiên, kiếp này chúng ta chơi cho đã nhé!

Không phải cậu muốn tài sản nhà họ Lý lắm à?

Kiếp này tôi sẽ thu mua tập đoàn Trường Thịnh, để cậu không lấy được xu nào!

Chẳng phải đám mắt mù nhà họ Lý kia thấy con nuôi của mình tốt à? Chờ đến khi mấy người bị đuổi ra khỏi Trường Thịnh, để xem con nuôi mấy người đối xử với mấy người thế nào!