Sự Trở Về Của Thiếu Gia Thật

Chương 15: Ông Đây Muốn Về Ăn Tết Với Con Trai 1

Bước ra khỏi trang viên của gia đình, Lý Khinh Trần từ chối ý tốt muốn lái xe đưa hắn đi của luật sư Cố.

Hắn muốn đi bộ một lát, những chuyện vừa xảy ra qua sốc nên hắn vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Lý Khinh Trần chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ đưa ra quyết định này, mặc dù đã sống lại lần nữa, nhưng vào khoảnh khắc gặp lại người thân, trong lòng hắn vẫn còn giữ lại một chút ảo tưởng.

Nhưng sự lạnh lùng và nhục mạ của người nhà đã xóa sạch chút ảo tưởng cuối cùng còn sót lại đó.

Để rồi hắn quậy một trận ở tiệc sinh nhật của đứa con nuôi kia, hất bàn nhà họ Lý, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.

Trang viên nhà họ Lý nằm ở vùng ngoại ô, cách Hải thành mười mấy cây số.

Thời tiết đầu xuân vẫn còn se se lạnh, trên trời những vụn hoa tuyết bay lả tả, Lý Khinh Trần đeo một chiếc ba lô lớn, bước đi trên con đường thẳng tắp.

Ngay khoảnh khắc này, bầu không khí tự do bao quanh hắn, mặc dù đường sá xa xôi nhưng dường như đã trở nên bằng phẳng hơn rất nhiều.

Một tiếng sau, Lý Khinh Trần xuống xe buýt rồi từ từ đi tới một quán mì bên cạnh trạm xe buýt.

Có lẽ vì vừa qua Tết nên tuy đã khai trương trở lại nhưng tình hình buôn bán của quán mì xào vẫn không khả quan lắm. Dưới tấm vải bạt chống thấm được dựng lên thành lều, chỉ có vài thực khách lác đác đang ngồi ăn mì.

Chủ quán mì xào này là một người đàn ông trung niên, tóc bết dầu, râu ria xồm xàm, mặc một chiếc tạp dề dính đầy dầu mỡ trên giường.

Lý Khinh Trần bước vào quán mì, tìm một chỗ gần chủ quán rồi ngồi xuống:

“Chủ quán, cho một phần mì xào, thêm trứng và xúc xích!”

Chủ quán quay đầu nhìn hắn một cái, vẻ mặt nao nao, sau đó mới hỏi:

“Phần lớn hay nhỏ?"

Lý Khinh Trần cởi ba lô xuống đặt lên chiếc ghế nhựa bên cạnh:

“Phần nhỏ, thêm nhiều rau và mì!"

"Đệt! Khôn thế!”

Người đàn ông trung niên tỏ thái độ, mắng một câu.

Lý Khinh Trần đưa tay tới gần bếp xào mì để sưởi ấm, cười đùa:

“Chủ quán, rằm tháng giêng mà sao không nghỉ ngơi, ra ngoài bán mì xào làm gì, chẳng lẽ chú thiếu tiền lắm à?"

Người đàn ông trung niên một tay cầm muôi lớn, một tay đập hai quả trứng vào muôi:

“Xí! Giả vờ giàu có làm gì, tôi ra đây bán mì xào cũng vì rằm tháng giêng vẫn còn những kẻ nghèo kiết xác như các cậu tới ăn mì xào đấy!"

"Lại bị đuổi nữa à?”

Lý Khinh Trần thở dài:

“Đừng nhắc chuyện bực bội đó nữa được không! Khó lắm mới vượt qua được, còn chưa kịp mừng mà."

"Đệt! Mạnh miệng nhỉ! CMN vậy ai là người nói con có mẹ là con vàng con bạc! Cuối cùng chỉ có cậu tự coi mình là vàng là bạc thôi, chịu đói tới mức chỉ còn da bọc xương, có khác gì bộ xương khô đâu! Không phải nhà cậu giàu lắm à? Sao có bữa cơm no cũng không cho cậu ăn được thế!"

Nói rồi người đàn ông ném một đĩa mì xào lớn vàng óng ánh lên bàn, đĩa mì rung lạch cạch trên bàn, nhưng không có sợi mì nào bị rớt ra ngoài.

Lý Khinh Trần nhìn đĩa mì xào, trong đó có trứng và xúc xích mà hắn muốn, có rau xào xanh mướt, còn có một miếng sườn to gần phủ kín cả đĩa, thoạt nhìn chỉ có một ít mì.

"Chủ quán, con đâu có gọi thịt sườn đâu! Phần này con không trả thêm tiền nhé! Với lại, phần nhỏ mà chú làm thế này thì lỗ vốn mất!"

Người đàn ông trung niên ngồi xuống cái ghế đối diện Lý Khinh Trần, quay đầu đi không nhìn hắn, lấy thuốc lá ra châm một điếu, tức giận nói:

“Ăn đi! Bao nhiêu năm nay cho cậu còn ít à? Ăn xong rồi mau quay về đi, mặc dù người nhà kia không phải hạng tốt lành gì, nhưng dù sao họ vẫn là người thân của cậu, haiz..."

Người đàn ông nói được hai câu lại thở dài, không nói tiếp nữa mà đưa mắt nhìn những bông tuyết đang rơi ngoài lều, miệng nhả một làn khói.

Lý Khinh Trần cầm đôi đũa dùng một lần trên bàn, cúi đầu không ngừng đảo đĩa mì xào trước mặt. Hơi nóng bốc lên phả vào mặt hắn, khiến nước mắt hắn vô thức rơi xuống đĩa.

"Không về nữa đâu, lần này đi rồi thì không về nữa!”

Lý Khinh Trần cố gắng kìm nén sự run rẩy để nói. Hắn không cách nào gượng cười được nữa, bây giờ sự thất vọng của hắn lớn nhường nào thì trong lòng cũng cảm thấy đau đớn chừng ấy.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn Lý Khinh Trần, hỏi:

“Gì thế? Lại kiếm chuyện với cậu nữa hả!"

Lý Khinh Trần không nói gì, chỉ đặt bản thỏa thuận cắt đứt quan hệ đã được gấp gọn lên bàn.

Người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng, cầm bản thỏa thuận lên đọc một lần rồi ném lại lên bàn.

"Đệt cụ! Bọn họ dám làm vậy thật à! Họ nghĩ cái quái gì thế?"

Lý Khinh Trần cất bản thỏa thuận ấy đi:

“Là con chủ động muốn cắt đứt quan hệ với họ!"

Người đàn ông rít một hơi thuốc thật sâu, im lặng một lúc. Ông hiểu rất rõ Lý Khinh Trần, vào lúc hắn rời khỏi vòng tay ông để đến nương nhờ ba mẹ ruột của mình, người đàn ông có thể nhìn ra được hắn vui vẻ tới mức nào!

Mặc dù ông đã nuôi nấng hắn chín năm, nhưng ba mẹ ruột vẫn mãi là cái gai cắm sâu trong lòng Lý Khinh Trần!

Ông thương yêu Lý Khinh Trần, càng muốn hắn được toại nguyện, nhưng khi thấy bản thỏa thuận cắt đứt quan hệ kia, không hiểu sao ông lại có cảm giác như mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.