“Văn phòng luật sư của chúng tôi có thể đại diện cho yêu cầu dân sự này của cậu, cậu hãy cân nhắc!”
Lý Khinh Trần nhận lấy danh thϊếp, nhìn lướt qua rồi cất vào trong ba lô, nói:
“Cảm ơn, nhưng tạm thời tôi không cần tiền chu cấp từ nhà họ Lý! Tôi có thể tự nuôi sống mình, không cần sự bố thí của nhà họ Lý!”
“Còn nữa!”
Lý Khinh Trần quay đầu nhìn về phía Lý Trường Khanh và Lý Tử Hiên, cười nói:
“Những gì tôi đã mất, tôi sẽ tự tay lấy lại!”
Luật sư trung niên gật đầu với Lý Khinh Trần, chân thành khen ngợi:
“Có khí phách! Nếu cậu có tranh chấp gì với nhà họ Lý thì hãy gọi đến số điện thoại trên danh thϊếp, văn phòng luật sư của chúng tôi sẽ giúp đỡ cậu hết sức.”
Lý Khinh Trần gật đầu ngỏ ý cảm ơn người đàn ông trung niên trước mặt:
“À, luật sư Cố, thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ này có hiệu lực về mặt pháp lý không?”
“Tất nhiên, nếu cần, văn phòng luật sư của chúng tôi có thể giúp cậu làm văn bản công chứng pháp lý.”
Luật sư Cố mỉm cười trả lời, sau đó ông quay sang nhìn Lý Bán Mộng:
“Luật sư Lý Bán Mộng, chúng tôi cần phải cân nhắc lại về việc cô thăng chức thành đối tác tại trụ sở chính, việc này liên quan đến tương lai và danh tiếng của cả văn phòng.”
Lý Bán Mộng sững sờ trước lời nói của luật sư trung niên kia, trở thành đối tác của văn phòng luật sư Thiên Cực là mục tiêu mà cô ta đã cố gắng phấn đấu suốt nhiều năm.
Năm nay là năm mà cô có hy vọng nhất, thậm chí theo một số tin đồn, vài đối tác tại trụ sở chính đã thông qua tư cách đối tác của cô.
Nhưng vì Lý Khinh Trần gây chuyện thế này! Tất cả nỗ lực đều đổ sông đổ bể!
“Luật sư Cố, đây chỉ là chuyện gia đình của tôi! Không liên quan gì đến công việc, cũng sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của Thiên Cực.”
Luật sư Cố nhìn Lý Bán Mộng mỉm cười, nói:
“Mặc dù đây là chuyện gia đình của cô, nhưng chúng tôi vẫn hy vọng đối tác của Thiên Cực phải là người có phẩm chất tốt.”
“Tại sao! Chỉ vì cái tên Lý Khinh Trần kia! Các ông muốn xóa bỏ toàn bộ nỗ lực của tôi mấy năm qua sao?”
Lý Bán Mộng hụt hẫng ngồi bệt xuống đất, nước mắt không ngừng tuôn ra:
“Thật không công bằng! Thật không công bằng!”
Luật sư Cố hít một hơi sâu, nói:
“Một người đối xử tàn nhẫn với chính em trai ruột của mình như thế thì sẽ không bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của nhân gian, tiếp tục thế này cô sẽ không thể trở thành một luật sư tốt được.”
Nói xong, luật sư Cố rời khỏi biệt thự nhà họ Lý cùng với Lý Khinh Trần.
Mặt mày Lý Bán Mộng tái mét, cô còn muốn cố gắng cứu vãn nhưng luật sư Cố chỉ để lại cho cô một bóng lưng.
“Sự ấm áp của nhân gian… sự ấm áp của nhân gian…”
Câu nói của luật sư Cố cứ vang vọng mãi trong đầu Lý Bán Mộng.
Các vị khách khác thấy tình cảnh này của nhà họ Lý cũng không còn hứng thú ở lại nữa, buổi tiệc sinh nhật này coi như đã hoàn toàn đổ bể.
Bọn họ lần lượt chào tạm biệt Lý Trường Khanh rồi rời khỏi nhà họ Lý.
Chẳng mấy chốc, trong nhà họ Lý chỉ còn lại vợ chồng Lý Trường Khanh, Lý Bán Mộng, Lý Tịnh Tuyết và nhân vật chính của buổi tiệc là Lý Tử Hiên.
Năm người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, bầu không khí vô cùng ảm đạm.
Bọn họ không ngờ một người trước nay luôn nhu nhược, cam chịu như Lý Khinh Trần, hôm nay lại thay đổi hoàn toàn.
Thế mà lại quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ và lật ngược thế cờ ngay tại chỗ!
Vành mắt Kỷ Thanh Lam đỏ hoe, bà ta nắm tay đứa con nuôi Lý Tử Hiên đang ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nói:
“Tử Hiên à, con trai, Lý Khinh Trần sẽ không bao giờ cướp mất tình yêu thương của con! Con biết mẹ thương con nhiều thế nào mà! Con yên tâm, con mãi mãi là con trai của mẹ.”
Lý Trường Khanh thở dài:
“Ngày thường bà bận việc ở công ty, không làm tròn trách nhiệm của một người cha! Có lẽ Lý Khinh Trần đã chịu thiệt thòi một chút, nhưng trong người nó vẫn chảy dòng máu của nhà họ Lý! Làm ra chuyện này thì không thể tha thứ được!”
“Nó rời khỏi nhà họ Lý, lại còn gây chuyện chỉ là muốn được đối xử như các con! Đợi nó quay lại thì cho nó là được. Mọi người cũng nên kiểm điểm lại mình, nhà họ Lý chúng ta còn thiếu nó chút tiền tiêu vặt đó sao? Tại sao ngay cả tiền tiêu vặt cũng không cho nó? Hôm nay nó nói ra lời như vậy, đến tôi còn cảm thấy mất mặt.”
Kỷ Thanh Lam nhìn Lý Trường Khanh, nghiến răng nói:
“Ông mất mặt cái gì! Mỗi lần đánh nó ông đều là người đánh mạnh nhất! Đánh đến mức muốn gϊếŧ nó, vết thương trên người nó cái nào không phải do ông gây ra! Bây giờ lại quay ra trách tôi! Nếu biết trước như vậy, lúc đầu đã không nên nhận nó về!”
Sắc mặt Lý Trường Khanh lạnh lùng, nói:
“Mỗi ngày tôi về nhà có bao nhiêu thời gian đâu, cũng chỉ có thể tin tưởng những gì bà và các con đã nói với tôi! Ngược lại là bà đấy, cả ngày ở nhà mà không biết suy nghĩ gì cả! Nhưng không sao, Lý Khinh Trần chỉ là bốc đồng nhất thời, đợi nó không sống nổi bên ngoài nữa thì tự khắc sẽ quay về thôi!”
Kỷ Thanh Lam hét lên:
“Đợi nó quay về, nhất định phải phạt nó một bài học nhớ đời! Không được, mấy hôm nữa tôi sẽ đến trường học của nó, hủy bỏ tư cách học sinh của nó, một đứa không nhận ba mẹ ruột thì còn đi học cái gì!”
Lý Tịnh Tuyết giận dữ nói:
“Nó quay lại làm gì? Chết ngoài đó đi cho rồi, vai diễn phim mà con đã bàn bạc xong rồi cuối cùng lại bị từ chối cũng vì nó! Còn chuyện chị hai được thăng chức đối tác cũng bị nó phá hỏng! Có đúng không chị hai?”
Lúc này Lý Bán Mộng đang ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm lấy mặt, trong đầu không ngừng vang vọng câu nói “sự ấm áp của nhân gian” của luật sư Cố, những gì Lý Khinh Trần đã phải chịu đựng tại nhà họ Lý cứ chồng chất lên nhau.
Cuối cùng cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt, nói:
“Tôi cũng không biết, các người để tôi yên một lát.”