Kỷ Thanh Lam vịn vào người Lý Tịnh Tuyết tới bên cạnh Lý Trường Thanh hỏi:
"Trường Khanh, xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Lý Trường Khanh nghiêm túc nói:
"Trần tổng phu nhân bị mất chiếc nhẫn kim cương rồi!”
Lý Tịnh Tuyết cau mày nói:
"Là do Lý Khinh Trần làm ư?”
Lý Trường Khanh gật gật đầu. Thấy ba mình gật đầu ngầm thừa nhận, Lý Tịnh Tuyết liền nói với vẻ oán giận:
"Con biết ngay cái tên Lý Khinh Trần kia là kẻ chẳng ra gì mà! Ngày thường nó trộm đồ đạc trong nhà thì cũng thôi đi, vậy mà hôm nay nó còn dám trộm cả đồ của Trần tổng! Ba, ba nói xem phải giải quyết nó như thế nào! Theo ý của con thì nên đưa nó thẳng tới đồn công an!!”
Lý Trường Khanh thở dài nói:
“Trước hết cứ để nó giao chiếc nhẫn kim cương kia ra đây đã! Người trong nhà chúng ta thì chúng ta nên dạy dỗ nó trước, dù sao đây cũng là chuyện xấu trong nhà, nếu có thể thì vẫn không nên bêu rếu ra ngoài để quá nhiều người biết thì hơn! Nếu tới khi đó mà chúng ta vẫn thực sự không dạy nổi nó thì đưa nó tới đồn công an cũng không muộn!”
Kỷ Thanh Lam vẫn liên tục cằn nhằn:
"Lý gia chúng ta khiến nó thiếu ăn hay là thiếu uống mà nó phải làm như thế! Khi nãy thì giả bộ như ác quỷ đầu thai, bây giờ lại đi trộm đồ của người khác! Thật đúng là đồ lưu manh không có giáo dục mà! Lần này nhất định không thể tha cho nó được, Trường Khanh, ông nghe chưa hả? Ông cả ngày chỉ biết bận bịu ở bên ngoài, chẳng quan tâm chút nào với chuyện trong nhà cả. Lý Khinh Trần biến thành kẻ như ngày hôm nay thì ông cũng có 1 phần trách nhiệm đó!”
Lý Trường Khanh lắc đầu, thở dài nói:
"Bây giờ bà đừng nói chuyện này nữa làm gì. Ngày thường cần đánh nó ta cũng đánh rồi, cần mắng nó thì ta cũng mắng rồi! Chẳng qua tính nết của cái đồ nghịch tử này không thể sửa được mà thôi!”
Khoảng hơn 10 phút sau, Lý Khinh Trần bị quản gia bắt đem trở về. Lý Khinh Trần vừa vào tới phòng khách thì Kỷ Thanh Lam đã mang theo cơn giận lôi đình đi tới trước mặt hắn, giơ tay lên muốn vung 1 phát tát vào mặt Lý Khinh Trần!
“Cái đồ mất dạy nhà mày! Sao mày không chết luôn ở bên ngoài kia luôn đi!”
Lý Khinh Trần giơ tay lên bắt được cổ tay của Kỷ Thanh Lam, hắn trầm giọng nói:
"Để tôi nhắc bà 1 câu, đánh người là phạm pháp đấy!”
Thấy cổ tay mình bị Lý Khinh Trần bắt lấy, Kỷ Thanh Lam sửng sốt. Hôm nay Lý Khinh Trần lại dám chống lại bà, không để cho bà đánh ư! Hắn muốn phản à! Bà vùng vẫy tay 1 hồi, vẫn không thể thoát khỏi tay Lý Khinh Trần. Đáp lại bà chính là ánh mắt lạnh lùng của Lý Khinh Trần.
"Các ngươi tìm tôi về đây là để làm gì? Nếu các ngươi tìm tôi về đây chỉ để đánh tôi một trận cho hả giận thì tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
Lý Trường Khanh kéo Kỷ Thanh Lam ra phía sau lưng, ông nhìn về phía Lý Khinh Trần, khóe miệng giật giật, trầm giọng nói:
“Con mau đem nhẫn ra đây ngay, sau đó mau đi xin lỗi Trần tổng phu nhân rồi quay về phòng đợi đi!”
“Nhẫn gì cơ?”
“Chính là chiếc nhẫn mà Trần tổng phu nhân đeo trên tay đó! Con đừng có giả bộ không biết gì! Nếu không phải do con lấy thì là do ai lấy chứ hả?”
Lý Trường Khanh cố nén giận, nói với Lý Khinh Trần. Lý Khinh Trần nhìn dáng vẻ nghẹn tới nỗi mặt đỏ lựng lên của Lý Trường Khanh, sau đó lại nhìn dáng vẻ cả nhà họ vây hắn lại ngay trước cửa, tất cả bọn họ đều mang sắc mặt khó coi nhìn hắn, coi hắn như một tên tội phạm bị bắt giữ lại vậy. Hắn cười khổ lắc đầu.
“Nhẫn gì cơ chứ? Ta không hề biết gì cả. Nếu có đồ vật nào đó bị mất thì ta khuyên các ngươi nên báo cảnh sát để cảnh sát xử lý. Không phải phòng tổ chức yến hội của Lý gia có camera giám sát à?”
Lý Tử Hiên đi tới đỡ lấy Kỷ Thanh Lam rồi nói:
“Anh à, anh vẫn nên nhanh chóng trả lại chiếc nhẫn cho Trần tổng phu nhân đi. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ có ảnh hưởng xấu tới danh dự Lý gia chúng ta đó, ba mẹ làm vậy là đang giúp anh mà thôi.”
Nhìn bộ mặt giả tạo của Lý Tử Hiên, cơn giận của Lý Khinh Trần nhất thời bùng lên mà không có chỗ phát tiết.
“Tao nhổ vào! Ai là anh của mày hả? Mày là đồ con hoang! Tôi nói lại một lần nữa cho mấy người nghe, tôi không có lấy nhẫn nào của mấy người cả! Đừng nói với tôi cái gì mà danh dự của Lý gia, các người đổ hết tội lên người tôi thì có thể khiến danh tiếng của Lý gia các người trở nên tốt đẹp ư? Tôi nhổ vào! Còn cái gì mà muốn giúp tôi nữa! Các người vu oan hãm hại tôi mà các người còn nói muốn giúp tôi ư? Tôi cảm ơn cả nhà các người!”
Lý Tử Hiên bị Lý Khinh Trần mắng cho 1 tràng mà trở nên bối rối, hắn ta nhìn Lý Khinh Trần với vẻ mặt khϊếp sợ. Từ bao giờ mà Lý Khinh Trần lại dám lớn tiếng phản bác lại lời hắn ta nói như vậy cơ chứ?
“Anh, anh...”
Lý Tử Hiên vừa nói, vành mắt hắn ta liền đỏ lên, nước mắt bắt đầu dâng lên. Lý Khinh Trần tiếp tục mắng:
"Anh cái gì mà anh! Suốt ngày mày chỉ biết khóc lóc ỉ ôi, động một tí là lôi nước mắt ra dọa, tao cũng không phải là anh của mày! Mày làm cho tao cảm thấy buồn nôn! Còn cả các người nữa, một là các người báo cảnh sát bắt tôi lại, hai là các người thả tôi đi. Bây giờ ở đây có nhiều người như vậy, nếu chuyện này làm ầm lên thì ai cũng đều mất mặt cả. Nãy giờ tôi còn đang giữ thể diện cho các người đấy, các người đừng có mà được nước làm tới!”