Sự Trở Về Của Thiếu Gia Thật

Chương 6: Nhẫn Kim Cương To Bằng Trứng Chim Bồ Câu 2

“Tử Hiên à, cũng may là mẹ còn có con ở đây, cái nhà này cũng mới còn một chút hy vọng! Nếu không có con ở đây, nói không chừng một ngày nào đó mẹ sẽ bị cái tên Lý Khinh Trần kia làm cho tức chết mất!”

Lý Trường Khanh đi tới trước mặt hai mẹ con, ông nhẹ giọng nói:

“Tử Hiên à, con cứ đi bắt chuyện với khách khứa trước đi, hôm nay những người này tới đây đều là để chúc mừng sinh nhật cho con đó, đừng vì tên nghịch tử kia mà thất lễ với họ. Chờ tới khi khách khứa về hết, mẹ sẽ để cho tên nghịch tử kia phải trả một cái giá thật lớn cho những hành động mà hôm nay nó đã làm! Xem nó còn dám làm phản không! Trước đó mẹ đã dặn nó là nhớ ở yên trong phòng đợi, đừng đi ra làm mất mặt, vậy mà nó nhất quyết không chịu nghe!”

Lúc này Lý Khinh Trần đang ở trong phòng, tự dọn dẹp những món đồ của mình lại. Hắn nhét hai bộ đồng phục học sinh đã giặt tới phai màu vào trong chiếc cặp xách chứa đầy sách giáo khoa, tất cả những thứ đồ khác và cả căn phòng này đều không thuộc về hắn. Hắn vác chiếc cặp xách kên, quay đầu nhìn lại tấm ảnh gia đình cũ kỹ đang đặt trên bàn kia, trong đó là hình ảnh khi hắn 16 tuổi vừa được đón về Lý gia. Đó cũng là bức ảnh đầu tiên mà hắn chụp. Hắn của khi đó cười rất vui vẻ, cuối cùng hắn cũng có nhà, có người thân rồi. Nhưng bây giờ, khi hắn nhìn lại tấm ảnh đó một lần nữa, có lẽ khi đó chỉ có 1 mình hắn là cười thật lòng, còn lại những người khác đều chỉ là cười qua loa cho có lệ mà thôi. Hắn hít sâu một hơi, sau đó lấy tấm ảnh gia đình từ bên trong khung ảnh ra, xé rách ảnh hình ảnh bản thân đang đứng ở rìa khung ảnh, như thể xé rách ràng buộc của bản thân và Lý gia.

“Từ hôm nay chúng ta đường ai nấy đi đi!”

Lý Khinh Trần mang theo tâm trạng như được giải thoát, hắn nhanh chân đi ra khỏi căn phòng trong tầng hầm, đi theo cầu thang, tới căn phòng đang tổ chức yến hội ở tầng 1. Trong căn phòng tổ chức yến hội vẫn vang lên tiếng nhạc dương cầm du dương như cũ, vách tường ở 4 phía treo đầy những rải ruy băng đủ màu sắc sặc sỡ. Mọi người trong Lý gia đều đang cười dịu dàng bắt chuyện với khách khứa, chẳng có ai để ý tới Lý Khinh Trần đi ra từ tầng hầm cả. Đúng lúc này, có một tiếng hét vang lên làm thu hút sự chú ý của tất cả quan khách đang có mặt ở đây:

"Ôi! Nhẫn kim cương của tôi! Nhẫn kim cương của tôi không thấy đâu nữa rồi!”

Người hét lên chính là bạn gái do Trần Bách Thu dẫn tới. Lý Trường Khanh và Lý Tử Hiên cau mày đi tới bên cạnh Trần tổng, hỏi han với giọng ân cần:

“Trần tổng phu nhân, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Cô bạn gái đó nói với vẻ mặt lo lắng:

"Khi nãy ta đã để nhẫn kim cương của ta vào trong túi, vậy mà bây giờ lại không thấy đâu nữa rồi!”

Lý Trường Khanh liếc mắt qua nhìn Trần Bách Thu, Trần Bách Thu khẽ lắc đầu 1 cái, ý là bản thân hắn cũng không biết chuyện này. Lý Trường Khanh chậm rãi nói:

“Trần tổng phu nhân, cô nghĩ kỹ lại xem xem có phải bản thân đã để nó ở nơi nào khác hay không?”

"Không thể nào có chuyện đó được, thứ quý giá sang trọng như vậy sao tôi có thể để lung tung được chứ? Hơn nữa đây chính là nhẫn đính hôn mà Bách Thu tặng cho tôi đó! Nhất định đã có người trộm nó của tôi rồi!”

Bạn gái của Trần Bách Thu phút chốc đã đẩy Lý Trường Khanh vào thế khó, cô ta cứ chắc chắn rằng đã có ai đó lấy trộm nhẫn của mình. Nhưng tất cả khách khứa có mặt ngày hôm nay đều là nhân vật có máu mặt, người hầu trong nhà họ Lý cũng đều là người đã va chạm xã hội cả rồi, bình thường châu báu có giá trị trong nhà họ cũng có rất nhiều nhưng cũng chưa từng sảy ra tình huống mất trộm bao giờ cả. Chính vì vậy nên không thể có chuyện người nhà họ Lý lấy chiếc nhẫn này được. Vậy chiếc nhẫn này đã rơi đi đâu? Lý Tử Hiên thấy vậy thì mừng thầm trong lòng, hắn ghé vào tai Lý Trường Khanh nhỏ giọng nói:

“Ba, có khi nào là anh lấy không ba.”

Lý Trường Khanh nghe vậy thì cũng híp mắt suy nghĩ, trước đây vợ và mấy đứa con của ông cũng hay nói với ông rằng Lý Khinh Trần có thói quen táy máy, hay ăn trộm đồ trang sức, quần áo và đồ dùng hằng ngày của họ. Chính vì chuyện này mà Lý Trường Khanh đã dạy dỗ Lý Khinh Trần không ít lần! Thế mà bây giờ hắn còn dám trộm đồ của người ngoài ở trong 1 buổi tiệc quan trọng như thế này! Ông đã nói không để hắn ra ngoài làm mất mặt mà hắn vẫn nhất quyết không nghe! Hôm nay ông nhất định phải đánh gãy chân gãy tay hắn mới được! Giây phút này, trong lòng Lý Trường Khanh đã nhận định chiếc nhẫn đó là bị Lý Khinh Trần ăn cắp! Ông tức giận nhắm mắt lại, sau đó quay qua nói với bạn gái của Trần Bách Thu:

“Trần tổng phu nhân, cô cứ yên tâm, Lý gia chúng ta sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.”

Lý Trường Khanh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Quả nhiên đứa trẻ mà không được gia đình nuôi lớn từ nhỏ thì cả người chỉ toàn là tật xấu mà thôi! Ông gọi quản gia tới rồi nói:

“Đi gọi Lý Khinh Trần tới đây ngay cho ta!”

Quản gia nói với vẻ khó xử:

“Thiếu gia mới đi ra ngoài khi nãy ạ!”

“Nó đi ra ngoài lúc nào?”

"Mới vừa khi nãy ạ!”

“Gọi bảo vệ, kêu bắt nó lại cho ta! Không! Là trói nó bắt đem về cho tôi!”