Lý Tử Hiên nhìn Lý Khinh Trần bước từng bước 1 xuống cầu thang, trong lòng hắn ta thầm mừng. Lý Khinh Trần à, kể cả anh có là con trai ruột của Lý gia thì sao cơ chứ? Đằng nào thì khi anh quay lại đây cũng sẽ phải chui gầm giống như con chó thôi hay sao? Nhưng hắn ta cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, nếu muốn nhà họ Lý hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng với Lý Khinh Trần một cách triệt để thì hắn ta phải cho hắn thêm 1 liều thuốc mạnh nữa. Hắn ta thở dài một hơi, sau đó tiến tới bên cạnh Lý Trường Khanh:
"Ba à, ba đừng giận anh! Có lẽ anh cũng chỉ muốn ra ngoài xã hội va chạm chút mà thôi.”
“Haiz, nếu nó cũng có được một nửa sự hiểu chuyện như con thì ba cũng chẳng giận nó làm gì cả! Con nhìn dáng vẻ của nó kìa, trông nó cứ như Lý gia chúng ta nợ nó cái gì không bằng!”
Lý Trường Khanh thở dài, ông nhìn theo bóng lưng của Lý Khinh Trần, nói với giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Con đừng có mà nói giúp cho nó, loại người đó không đáng để con làm như vậy! Con mau đi xem xem Khinh Mao thế nào đi, hãy cố gắng an ủi nó đôi chút.”
Lý Tử Hiên gật đầu, hắn ta liếc mắt nhìn về phía tầng hầm, sau đó thầm nghĩ:
"Lý Khinh Trần à, anh dựa vào đâu mà muốn đấu với tôi cơ chứ!”
Lý Tinh Tuyết đỡ Kỷ Thanh Lam đi tới bên cạnh Lý Trường Khanh, cô nhìn vẻ mặt thất vọng của ba mình mà nói:
"Ba, hôm nay không biết Lý Khinh Trần lên cơn gì mà anh ta lại dám đẩy ba!”
Kỷ Thanh Lam cũng nghiến răng nghiến lợi nói:
“Trường Khanh à, ông có thể quản được đứa con này không vậy hả! Nó muốn phản rồi! Khi nãy nó còn không thèm quan tâm tới mặt mũi của Lý gia mà định lật cả bàn lên đó! Tôi thật hối hận khi đã tìm hắn trở về đây mà!”
Lý Trường Khanh nghe những lời con gái và vợ nói bên tai thì sự thất vọng trong mắt ông đã chuyển thành phẫn nộ.
"Sau khi tiệc rượu kết thúc, nhất định tôi sẽ dạy dỗ nó một trận! Nếu không thì nó sẽ tự cho rằng bản thân nó có tư cách để làm người nhà họ Lý mất! Hôm nay tôi mà không dạy bảo nó một trận ra trò thì tôi sẽ không phải là ba của nó!”
Trưởng nữ của Lý gia - Lý Nhược Nam nhìn thấy tình hình như vậy thì lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Chính cô đã nhìn Lý Tử Hiên lớn lên từng ngày, vậy nên dù không phải chị em ruột thì ít nhiều gì cô cũng có tình cảm với hắn. Vậy mà đứa em trai ruột thật sự của cô - Lý Khinh Trần này, từ khi hắn về Lý gia, nơi đây liền chưa từng có 1 ngày yên ổn. Mặc dù Lý Nhược Nam là chị ruột của Lý Khinh Trần, nhưng khi cô nhìn cảnh Lý gia ngày nào cũng gà bay chó sủa, nó khiến chính bản thân cô cũng không muốn nhận người em ruột này chút nào, thậm chí có những lúc cô còn có ý ghét bỏ đối với đứa em trai này. Thấy cảnh tối hôm qua lại tiếp tục là một đêm hỗn loạn, cô liền đi lên lầu đổi 1 bộ trang phục ra ngoài với vẻ không chút do dự. Lại là cái cảnh em trai giả thì khóc thút thít, còn em trai thật thì rơi vào tình cảnh bị dày vò một trận, haiz! Mắt không thấy thì tâm không phiền.
“Ba, mẹ, ở phía công ty còn có chút việc cần con giải quyết, tối nay con không về nhé!”
"Chị cả, hôm nay chính là ngày sinh nhật của em, nếu hôm nay chị không về thì em sẽ nhớ chị lắm đó.”
Lý Nhược Nam cười cười vỗ vai Lý Tử Hiên:
“Em trai yêu quý à, chị chúc em sinh nhật vui vẻ nhé! Ở nhà nhớ ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ đó!”
Lý Nhược Nam nói xong thì liền quay đầu rời khỏi biệt thự mà không thèm ngoảnh lại. Chị hai của Lý gia - Lý Bán Mộng nghiêng người dựa vào cửa chỗ cầu thang, cô nhìn bóng dáng chị mình rời khỏi biệt tự, trên môi nở nụ cười chế giễu. Cô đi tới bên cạnh Kỷ Thanh Lam rồi nói:
"Mẹ à, tại sao trước đây các người lại mang Lý Khinh trần về vậy! Bây giờ con chỉ cần thấy nó thôi thì liền cảm thấy buồn nôn!”
Kỷ Thanh Lam thở dài, bà lắc đầu nói với vẻ bất đắc dĩ:
"Con vẫn còn tức giận vì chuyện nó trộm nội y à? Mẹ cũng đâu biết bản thân nó lại có nhiều tật xấu khiến người ta buồn nôn như vậy! Nếu ta biết mọi chuyện là thế này thì chắc chắn mẹ sẽ để nó tu sửa lại cho tốt ở bên ngoài rồi mới đón nó trở về! Tên súc sinh này đúng là chọc giận muốn mẹ chết đi cho rồi đây mà!”
Nhắc tới Lý Khinh Trần làm trong lòng Kỷ Thanh Lam lại bùng lên lửa giận. Lý Tử Hiên nhân cơ hội nhanh chóng đi tới nói:
“Mẹ, mẹ đừng nóng giận mà. Anh đã lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, thế nên chuyện anh ấy có chút thói hư tật xấu là chuyện bình thường thôi! Hơn nữa khi anh quay lại thì anh cũng đã lớn rồi, chuyện bảo anh bỏ những thói quen đó trong ngày 1 ngày 2 là chuyện rất khó khăn! Nhưng chúng ta cũng không thể để mặc anh ấy như vậy được đâu!”
Lý Tử Hiên vừa động viên Kỷ Thanh Lam, hắn vừa thầm đắc ý trong lòng. Kỷ Thanh Lam trông thấy Lý Tử Hiên ngoan ngoãn như vậy, tâm trạng cũng khá hơn đôi chút. Bà kéo tay Lý Tử Hiên lại rồi nhìn hắn một cách dịu dàng.