Sự Trở Về Của Thiếu Gia Thật

Chương 8: Nhục Mạ 1

Mẹ nó chứ! Sảng khoái thật đấy! Lý Khinh Trần mắng liên tục mấy câu, nỗi uất ức trong lòng cũng được giải tỏa ra cả, khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lý Trường Khanh thân là chủ 1 gia đình, vậy mà ông lại bị một người như Lý Khinh Trần kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Chưa từng có một đứa con nào dám nói chuyện như vậy với ông cả! Ông tức muốn nổ phổi, sau đó chỉ vào Lý Khinh Trần rồi quát:

"Bảo vệ đâu! Lục soát người nó cho ta! Bỏ cái cặp sách nó đang đeo trên lưng xuống, đổ hết lên mặt đất, để ta xem trong cái túi kia của nó có cái gì!”

Mấy tên bảo vệ của Lý gia nghe thấy mệnh lệnh gia chủ mói thì lập tức tiến lên bắt lấy Lý Khinh Trần. Cơ thể Lý Khinh Trần vốn gầy yếu, mà hắn lại mới bị phạt 2 ngày không ăn cơm, thế nên hắn hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của bản vệ cả. Hắn chỉ có thẻ mang ánh mắt chất chứa hận thù, để mặc bảo vệ lục soát 1 lượt trên người. Một tên bảo vệ cầm lấy cặp sách của Lý Khinh Trần, đổ hết đồ trong đó lên mặt đất.

“Ầm!”

Sách giáo khoa, túi bút, còn cả 2 bộ quần áo đồng phục rơi tứ tung trên mặt đất. Thậm chí tên bảo vệ còn mở túi bút của Lý Khinh Trần ra, đổ hết đồ trong đó ra ngoài. Lý Khinh Trần dùng ánh mắt oán hận nhìn Lý Trường Khanh và mấy chị gái đang đứng xem kịch vui, trong mắt hắn chứa đầy tơ máu, nước mắt dọc theo khóe mắt chảy xuống, nhưng từ đầu tới cuối hắn cũng không hề chớp mắt lấy 1 cái. Hắn muốn nhớ kỹ tất cả sự sỉ nhục mà gia đình này mang lại cho hắn, khắc sâu tất cả trong đáy lòng.

“Lý tổng, không tìm thấy gì cả.”

Lý Trường Khanh nhìn Lý Khinh Trần với ánh mắt nghi hoặc khó hiểu, sau đó ông phất tay với bảo vệ, ra hiệu cho bọn họ thả Lý Khinh Trần ra. Lý Khinh Trần được thả ra thì liền nhặt lại sách vở của bản thân, bao gồm cả bút thước đồ dung rơi lả tả trên đất, hắn cất mọi thứ cẩn thận rồi để lại vào trong cặp sách. Hai bộ quần áo đồng phục học sinh cũng được hắn gấp gọn gàng rồi để lại vào ngăn trên cùng của cặp sách. Hắn đứng lên, vác lại cặp sách trên lưng, sau đó nhắm mắt lại, nắm chặt tay thành quyền:

“Các người tìm thấy gì chưa? Các người làm nhục tôi như vậy có cảm thấy vui không?”

"Kể cả không tìm thấy chiếc nhẫn trên người nó thì điều đó cũng không có nghĩa là đồ không phải do nó trộm mà. Ai biết nó có giấu chiếc nhẫn đó ở đâu không cơ chứ?”

Lý Tịnh Tuyết liếc mắt nhìn Lý Khinh Trần vẻ khinh bỉ, cô nói. Lý Khinh Trần hít sâu vài hơi, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tịnh Tuyết, đáp:

“Vậy thì để cho bảo vệ lục soát trên người chị một vòng, nếu không tìm thấy gì cả thì lời chị vừa nói cũng đúng với cả bản thân chị đó.”

“Mày!”

“Lý Khinh Trần, chúng ta nghi ngờ con là bởi vì trước đây con có thói xấu hay ăn cắp vặt!”

Lý Khinh Trần lắc đầu nói:

“Những đồ vật bị ăn cắp trước đây, có chuyện nào không phải là nghi ngờ đâu! Nhưng có chuyện nào có bằng chứng xác thực không? Mỗi lần tôi nói báo cảnh sát đi, thì các người đều lo sợ mất danh dự của Lý gia! Hừ, vì cái gọi là danh dự của Lý gia mà các người gán hết lên đầu tôi tội danh ăn cắp!”

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Trần tổng- người đang đứng trong phòng tổ chức yến hội nhưng vẫn thi thoảng quan sát về phía cửa. Lý Khinh Trần nhắm mắt lại, tự cắn vào đầu lưỡi mình để cảm nhận được chút đau đớn, sau đó hắn bình tĩnh nói:

“Tôi không lấy chiếc nhẫn mà các người nói. Nhưng tôi có thể tìm ra chiếc nhẫn đó cho các người, để bảo đảm được danh dự của Lý gia!”

Lý Trường Khanh cười lạnh nói:

"Nếu con có thể nói ra được bây giờ chiếc nhẫn đó đang ở đâu, vậy thì cũng chứng tỏ con chính là người trộm nó, thế mà còn thề chết không nhận tội à! Khi nãy con diễn cũng không tồi, suýt nữa ta cũng tin rằng con không phải là người trộm chiếc nhẫn đó rồi đấy!”

“Ngài nghĩ nhiều quá rồi, tôi cần gì phải diễn kịch với các người chứ. Ngài mau quyết định đi, các người muốn tiếp tục đứng đây làm khó tôi, hay là để tôi đi lấy lại mặt mũi cho Lý gia các người? Hay là các người báo cảnh sát xử lý đi!”

Lý Trường Khanh do dự trong chốc lát, ông lại nhìn về phía Lý Khinh Trần. Khi nhìn hắn, bỗng nhiên ông cảm thấy rất xa lạ. Lý Khinh Trần đang đứng trước mặt ông không còn mang dáng vẻ cẩn thận dè dặt, thậm chí còn có chút thấp thỏm lo sợ như xưa nữa! Ánh mắt như này, cốt khí như vậy, bỗng nhiên làm ông muốn thầm tán dương trong lòng. Đây mới là con trai của Lý gia ta chứ!

“Vậy con làm đi. Để ta xem con có thể làm ra trò gì!”



Lý Khinh Trần đeo cặp sách trên lưng, chầm chậm bước qua các vị khách, đi tới bục phát biểu đã được trang bố trí sẵn.

Trên màn sân khấu phía sau bục phát biểu, có treo dòng chữ “Tử Hiên, sinh nhật vui vẻ” bằng nghệ thuật chữ viết, bên cạnh dòng chữ dán đầy những bức ảnh ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc của Lý Tử Hiên cùng với gia đình họ Lý.

“Này~”

Lý Khinh Trần nhẹ nhàng hô một tiếng vào microphone.