Vũ Thanh khẽ nhếch môi cười khi nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt của Thành Lộc và Ngọc Dao.
Thật ra, giúp thức tỉnh dị năng không nguy hiểm như những gì cậu vừa nói. Tất cả chỉ là màn hù dọa nho nhỏ để khiến họ trân trọng hơn sức mạnh mà mình sẽ nhận được. Nhưng nhìn thấy vẻ quyết tâm đến mức hơi căng thẳng của hai người, cậu không nhịn được mà thấy buồn cười trong lòng.
“Được rồi, hai người nghỉ ngơi trước đi. Sáng sớm ngày mai qua phòng tôi, tôi sẽ giúp thức tỉnh.”
Ngọc Dao và Thành Lộc gật đầu đồng ý. Họ không nói thêm gì, chỉ nhìn Vũ Thanh với ánh mắt cảm kích trước khi rời khỏi phòng.
Khi bóng hai người khuất dần, căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.
Vũ Thanh ngồi trên giường, ánh mắt liếc nhìn xấp giấy sơ yếu lý lịch dày cộm trên bàn. Cậu định bụng lật ra xem thử tình trạng của từng người trong nhóm để có kế hoạch phân chia nhiệm vụ. Nhưng vừa nghĩ đến việc đọc hết đống giấy tờ này, cơn buồn ngủ bất giác kéo đến như một làn sóng không thể cưỡng lại.
Cậu ngáp dài, dụi dụi mắt, rồi lầm bầm:
“Thôi vậy. Mai xem cũng chẳng muộn, giờ mình mà ngồi đọc chắc gục luôn mất.”
Dứt lời, Vũ Thanh ngả lưng xuống chiếc giường cũ kỹ. Tấm chăn mỏng manh chỉ vừa đủ che đi cái lạnh của đêm. Căn phòng tối dần, chỉ còn lại ánh trăng hắt qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt bình thản của cậu.
Không lâu sau, hơi thở của Vũ Thanh dần đều, cậu chìm sâu vào giấc ngủ.
---
Đêm khuya ngoài trời, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rít qua những tán cây khô cằn. Ở một góc xa xa, vài bóng dáng tang thi lờ mờ xuất hiện, loạng choạng đi qua những con đường vắng. Nhưng ở đây, bên trong căn nhà ngoại ô, tất cả đều yên bình.
Vũ Thanh không hay biết rằng, ngoài kia, những hiểm họa vẫn đang rình rập, và một ngày mới đầy thử thách lại sắp bắt đầu.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Vũ Thanh vừa chỉnh lại y phục thì tiếng gõ cửa vang lên đều đặn. Cậu mở cửa, thấy Thành Lộc và Ngọc Dao đã đứng đợi sẵn. Trông họ có vẻ hồi hộp, nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn hy vọng.
"Vào đi," Vũ Thanh nói ngắn gọn, nhường đường cho hai người bước vào.
Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào tạo nên một không gian tĩnh lặng. Thành Lộc chọn một góc phòng đứng quan sát, trong khi Ngọc Dao ngồi xuống giữa phòng theo chỉ dẫn của Vũ Thanh.
"Ngồi xếp bằng, thả lỏng cơ thể, cố gắng tập trung," Vũ Thanh dặn dò. Ngọc Dao gật đầu, nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở, cố gắng làm theo.
Vũ Thanh ngồi xuống phía sau cô, hai tay chạm vào lưng cô, đầu ngón tay truyền ra một luồng khí lạnh băng xuyên qua lớp vải, tiếp xúc trực tiếp với huyệt đạo sau lưng cô.
“Bắt đầu rồi, tỷ chịu khó một chút,” cậu khẽ nói, đôi mắt tập trung, không dám lơ là.
Dị năng của Vũ Thanh từ từ kích hoạt, hóa thành từng dòng năng lượng tinh khiết, chảy vào cơ thể Ngọc Dao. Luồng khí mát mẻ ban đầu lan tỏa đều đặn trong huyết mạch, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng tế bào, nhưng càng lúc càng dồn dập hơn.
Ngọc Dao nhíu mày, đôi môi mím chặt, cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang nóng lên. Năng lượng lạ lẫm chạy dọc các mạch máu, từng chút một như muốn phá vỡ rào cản bên trong cơ thể cô. Cơn đau ngày càng dữ dội, giống như có hàng trăm mũi kim đang đâm vào từng huyệt vị.
"Đau lắm sao?" Vũ Thanh hỏi, giọng bình tĩnh nhưng vẫn có chút lo lắng.
"Chịu được," Ngọc Dao thở gấp, cố gắng kiềm chế cơn đau đang dâng trào.
Thành Lộc đứng ở góc phòng, nắm chặt tay thành quyền, ánh mắt căng thẳng theo dõi từng động tác của Vũ Thanh. Thời gian trôi qua, trong phòng chỉ còn lại âm thanh của tiếng thở gấp và tiếng xào xạc nhỏ từ dòng năng lượng đang vận chuyển.
Hai tiếng trôi qua dài đằng đẵng. Đột nhiên, một ánh sáng đỏ nhạt xuất hiện quanh cơ thể Ngọc Dao, lan tỏa như một làn sương mỏng. Ánh sáng ấy ngày càng rõ rệt, bao bọc lấy cô như một vòng bảo vệ vô hình.
Rồi, từ bàn tay đang thả lỏng của Ngọc Dao, một cây kim bạc nhỏ và một sợi chỉ đỏ từ từ xuất hiện, như thể được triệu hồi từ không khí.
Vũ Thanh nhìn chằm chằm vào chúng, vẻ mặt khó hiểu:
"Ủa, đây là dị năng gì vậy?"
Ngọc Dao cũng ngạc nhiên không kém, cô cầm cây kim lên ngắm nghía, vẻ mặt tràn đầy tò mò:
"Tỷ cũng không biết. Có lẽ tỷ cần chút thời gian để tìm hiểu."
Nói xong, cô nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận dòng năng lượng đang lưu chuyển trong cơ thể.
Trước khi cô hoàn toàn tập trung, Vũ Thanh lên tiếng:
"Tỷ, cho tôi xin một giọt máu của tỷ."
Ngọc Dao mở mắt, nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý. Cô lấy cây kim vừa xuất hiện, đâm nhẹ vào đầu ngón tay, để một giọt máu đỏ thẫm rơi vào chiếc lá băng mà Vũ Thanh tạo ra để đựng.
Cầm lấy giọt máu, Vũ Thanh thầm gọi hệ thống:
"667, mở cửa sổ trạng thái của Ngọc Dao cho tôi."
Ngay lập tức, một bảng trạng thái xuất hiện trước mặt cậu.
---
Họ tên: Ngọc Dao
Tuổi: 20
Giới tính: Nữ
Máu: 100/100
Sức mạnh: 65/100
Tốc độ: 60/100
Năng lượng dị năng: 100/100
Dị năng: Chỉ Tơ Bách Tỏa
---
Kỹ năng:
Tơ Khống Tử: Kỹ năng điều khiển xác chết thông qua những chuyển động đơn giản như di chuyển thẳng, giơ tay, cúi xuống. Sợi tơ được tạo thành từ chỉ đỏ nối liền với các ngón tay của người điều khiển và các bộ phận cơ thể xác chết, thông qua việc dùng mũi kim đâm vào các vị trí muốn khống chế. (Kỹ năng đặc biệt từ đối tượng nhất định, có thể thăng cấp theo thời gian).
Ưu điểm:
Tiêu hao năng lượng thấp, dễ dàng duy trì trong thời gian dài.
Phù hợp cho việc điều khiển từ xa mà không cần tiếp xúc trực tiếp với mục tiêu.
Nhược điểm:
Khả năng phòng thủ và tấn công còn hạn chế, phù hợp hơn với nhiệm vụ hỗ trợ hoặc đánh lạc hướng.
Sợi chỉ đỏ dễ bị phá vỡ bởi lực mạnh hoặc đòn tấn công sắc bén.
Vật phẩm:
Dao ngắn