Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 46

Sau khi mọi người tắm rửa sạch sẽ

Vũ Thanh tập hợp tất cả lại trong căn phòng lớn. Bữa cơm được chuẩn bị đơn giản nhưng đủ no, mỗi người đều cầm trong tay một bát cơm cùng vài món thức ăn dễ nấu như rau cải và chút thịt hộp. Không khí yên tĩnh ban đầu dần trở nên ấm áp hơn khi mọi người bắt đầu nói chuyện, tiếng thì thầm và cười đùa nhẹ vang lên, làm dịu đi sự căng thẳng của cả ngày dài.

Vũ Thanh ngồi ở vị trí trung tâm, ánh mắt cậu quan sát kỹ từng người trong đoàn. Cậu bắt đầu đếm số người đi theo mình, tổng cộng là 36 người. Trừ Ngọc Dao và Thành Lộc, vẫn còn 34 người. Trong số đó, có 27 nam, người lớn tuổi nhất khoảng 34, còn nhỏ nhất chỉ mới 11. Số nữ giới là 9 người, độ tuổi trải dài từ 15 đến 30. Nhìn vào đám người này, Vũ Thanh không khỏi nhíu mày suy nghĩ.

Sau bữa ăn, khi mọi người đã no bụng và cảm giác mệt mỏi dịu bớt, Vũ Thanh ra hiệu cho Thành Lộc và Ngọc Dao:

"Ngọc Dao, Thành Lộc, hai người giúp tôi ghi lại sơ yếu lý lịch của từng người. Bao gồm tên, tuổi, nghề nghiệp trước đây, và bất kỳ kỹ năng nào họ có thể sử dụng. Xong rồi mang lên phòng cho tôi."

Cả hai gật đầu đồng ý, nhanh chóng đi sắp xếp công việc. Vũ Thanh nhìn một lượt những người trong đoàn, thầm đánh giá thêm lần nữa, rồi đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

---

Tại căn phòng riêng của Vũ Thanh

Cậu ngồi trên chiếc ghế gỗ, vừa uống một ngụm nước vừa đợi Vân Hạ và Tiểu Tuyết. Khi cả hai bước vào, Vũ Thanh khẽ gật đầu, ra hiệu cho họ ngồi xuống trước mặt mình.

Cậu bắt đầu: "Tỷ, chúng ta nên sắp xếp những người kia thế nào đây?"

Vân Hạ trầm ngâm một lúc, sau đó thở dài: "Tỷ cũng không biết nữa, nhưng có một điều rõ ràng: đội chúng ta hiện tại quá yếu."

Tiểu Tuyết gật đầu đồng tình, ánh mắt mang chút lo lắng: "Tỷ cũng cảm thấy đội chúng ta quá yếu. Nếu tính những người có thể chiến đấu tầm trung, thì chỉ có 5 người: tỷ, Vân Hạ, Ngọc Dao, Thành Lộc, và đệ. Những người khác, sức lực lẫn khả năng sinh tồn đều rất hạn chế. Hay là chúng ta tổ chức luyện tập thêm để nâng cao thực lực của họ?"

Vũ Thanh chống cằm suy nghĩ một lát, rồi đáp: "Đệ cũng nghĩ vậy. Dựa trên tình hình hiện tại, nếu chúng ta gặp một tang thi cao cấp, có thể còn ứng phó được. Nhưng nếu là hai con trở lên, sẽ rất khó khăn. Đệ đang cân nhắc đến việc giúp mọi người thức tỉnh dị năng để nâng cao lực chiến, nhưng chỉ những người có đóng góp hoặc tiềm năng giúp ích cho đội mới được ưu tiên. Còn những kẻ lười biếng, ích kỷ thì không cần tốn công."

Nghe vậy, Vân Hạ gật đầu tán thành: "Tỷ cũng nghĩ như đệ. Chỉ có những người biết cống hiến mới đáng để đầu tư. Nếu đệ định làm vậy, thì hãy bắt đầu từ Thành Lộc và Ngọc Dao trước. Hai người đó đã giúp rất nhiều cho chúng ta."

Vũ Thanh nở nụ cười nhạt, ánh mắt lóe lên chút sắc lạnh nhưng cũng đầy quyết đoán: "Đệ biết rồi. Sẽ làm ngay."

Cả ba tiếp tục bàn bạc chi tiết về kế hoạch, ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ trong phòng hắt lên những gương mặt trẻ tuổi nhưng đã sớm in hằn sự cứng cỏi và ý chí sinh tồn mạnh mẽ giữa thời kỳ tận thế.p

Trong căn phòng nhỏ nhưng yên tĩnh, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn leo lét chiếu xuống, soi rõ bốn gương mặt trầm tư.

Thành Lộc và Ngọc Dao bước vào phòng, trên tay mỗi người đều là những xấp giấy vừa hoàn thành. Thành Lộc tiến lên trước, khẽ đặt xấp giấy xuống bàn, giọng nói bình tĩnh nhưng mang chút mệt mỏi sau một ngày dài:

“Vũ Thanh, đây là sơ yếu lý lịch của 34 người kia.”

Vũ Thanh gật đầu, ánh mắt cậu nhanh chóng lướt qua xấp giấy như muốn kiểm tra sơ qua, sau đó đáp:

“Được. Hai người ngồi xuống đây đi, tôi có chuyện muốn nói.”

Câu nói này làm cả Ngọc Dao và Thành Lộc ngạc nhiên. Cả hai nhìn nhau, trong ánh mắt không giấu được sự tò mò. Dù vậy, họ không hỏi thêm mà chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế đối diện Vũ Thanh, chờ đợi.

Vũ Thanh ngồi dựa lưng vào ghế, gương mặt cậu thoáng nét suy tư, rồi bất ngờ lên tiếng, giọng điệu dứt khoát:

“Tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Hai người có muốn có dị năng không?”

Câu hỏi ngắn gọn nhưng lại như một quả bom nổ tung trong không gian yên tĩnh. Thành Lộc và Ngọc Dao sửng sốt, không kiềm được mà nhìn chằm chằm vào Vũ Thanh. Dường như họ đang cố xác định xem cậu có nghiêm túc hay không, bởi câu hỏi này thật sự quá đột ngột.

Thành Lộc, người vốn ít biểu cảm hơn, lúc này cũng không giấu được sự bất ngờ. Anh ngồi thẳng người, đôi mắt sắc bén nhìn vào Vũ Thanh, cố gắng nắm bắt ý tứ trong lời nói của cậu. Cuối cùng, anh chậm rãi hỏi lại, giọng pha chút dè dặt:

“Cậu... cậu nói thật sao? Cậu có thể giúp chúng tôi thức tỉnh dị năng?”

Ngọc Dao cũng không kém phần sửng sốt, nhưng so với Thành Lộc, biểu cảm của cô còn hiện rõ hơn. Đôi mắt cô mở to, bàn tay vô thức nắm chặt lại. Dị năng – thứ sức mạnh mà bất cứ ai trong thời đại này đều khao khát, lại được đặt ngay trước mặt họ như một lời đề nghị thẳng thắn.

Trong xã hội tận thế hiện tại, vũ lực là tất cả. Không có sức mạnh đồng nghĩa với việc bị gạt ra ngoài lề, trở thành con mồi cho tang thi hoặc bị người khác lợi dụng. Dị năng chính là sức mạnh, là quyền lực, là cơ hội để sống sót và bảo vệ bản thân. Ai lại không muốn sở hữu nó?

Nhưng điều khiến Thành Lộc và Ngọc Dao bối rối hơn cả, chính là việc Vũ Thanh lại đưa ra lời đề nghị này. Họ chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể sở hữu một dị năng, và cũng không ngờ rằng cậu trai trẻ trước mặt họ lại có khả năng thực hiện điều đó.

Ngọc Dao sau vài giây im lặng, rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói lẫn chút hồi hộp:

“Vũ Thanh, đệ... đệ nói thật hay sao? Làm sao mà đệ có thể giúp chúng ta thức tỉnh dị năng được?”

Vũ Thanh nhìn cả hai, đôi mắt đen láy của cậu sáng lên vẻ tự tin xen lẫn chút bí ẩn. Cậu cười nhạt, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn:

“Đương nhiên là thật. Tôi không bao giờ nói những điều mình không chắc chắn. Hai người chỉ cần trả lời tôi: muốn hay không muốn?”

Lời nói của cậu như một lời khẳng định chắc nịch, không chừa cho bất kỳ ai cơ hội nghi ngờ.

Thành Lộc im lặng vài giây, rồi ánh mắt anh ánh lên sự quyết tâm. Anh trả lời, giọng trầm nhưng dứt khoát:

“Tôi muốn. Có dị năng, ít nhất tôi sẽ không trở thành gánh nặng, và tôi có thể bảo vệ tốt hơn cho mọi người.”

Ngọc Dao gật đầu lia lịa, giọng cô gần như nghẹn lại vì xúc động:

“Dĩ nhiên là tỷ cũng muốn. Trong xã hội này, không có dị năng thì khác nào chờ chết đâu chứ.”

Vũ Thanh khẽ gật đầu, nụ cười trên môi cậu nhạt dần, thay vào đó là vẻ nghiêm túc hiếm thấy:

“Tốt. Hai người muốn là đủ. Nhưng tôi phải nói rõ trước: việc thức tỉnh dị năng không phải chuyện đơn giản. Có người may mắn thì sẽ thành công ngay, nhưng cũng có người thất bại. Nếu thất bại, hậu quả có thể rất nghiêm trọng, thậm chí là...”

Cậu dừng lại, không nói tiếp, nhưng ý nghĩa trong câu nói đã quá rõ ràng. Thành Lộc và Ngọc Dao đều cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của cậu.

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nặng nề. Ngọc Dao hơi cúi đầu, hai bàn tay đan vào nhau, như đang cân nhắc điều gì đó. Thành Lộc thì chỉ lặng lẽ nhìn Vũ Thanh, trong ánh mắt không hề có chút do dự nào.

Cuối cùng, Ngọc Dao ngẩng đầu lên, ánh mắt cô đầy kiên định:

“Cho dù có nguy hiểm, tỷ vẫn muốn thử. Bởi vì nếu không có dị năng, tỷ cũng không thể bảo vệ bản thân mình chứ đừng nói đến người khác. Tỷ không muốn chỉ biết đứng sau mọi người nữa.”

Thành Lộc khẽ gật đầu, giọng anh trầm thấp nhưng mạnh mẽ:

“Tôi cũng vậy. Chúng ta sống trong thời đại này, không ai có thể mãi trốn sau lưng người khác. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ thử, dù nguy hiểm đến đâu.”

Vũ Thanh nhìn cả hai, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười vừa ý:

“Được. Hai người đã quyết tâm như vậy, thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức. Nhưng trước khi thức tỉnh, tôi cần cả hai hợp tác hoàn toàn theo hướng dẫn của tôi. Chỉ cần làm đúng, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.”

Ngọc Dao và Thành Lộc đồng loạt gật đầu, ánh mắt đầy niềm tin và hy vọng.

Căn phòng lại rơi vào yên lặng. Ngoài cửa sổ, ánh trăng yếu ớt chiếu xuống, như soi rọi thêm cho quyết tâm của những con người đang cố gắng giành lấy sức mạnh giữa thế giới đổ nát này.