Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 45

Sân huấn luyện của căn cứ trung tâm thương mại

Long Nhật sải bước vào sân huấn luyện với vẻ mặt đằng đằng sát khí. Không khí xung quanh như ngưng lại. Những người đang luyện tập gần đó liền đứng sững, vội vàng dạt sang hai bên, để lại một khoảng trống lớn cho anh bước tới. Họ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào thủ lĩnh, cảm nhận rõ ràng áp lực đáng sợ đang bao trùm.

Dừng lại giữa sân, Long Nhật siết chặt bàn tay, lửa từ lòng bàn tay anh bắt đầu bùng lên như muốn thiêu đốt tất cả. Anh nhắm mắt, hít sâu, nhưng cơn giận dồn nén trong lòng càng ngày càng khó kiềm chế. "BÙNG!" Một ngọn lửa khổng lồ bất ngờ phóng thẳng lên trời, khiến không khí xung quanh nóng bừng như giữa mùa hè oi ả. Nhiệt độ tăng vọt, ngay cả những người đứng cách xa vài mét cũng cảm nhận được hơi nóng rát da.

Long Nhật mở mắt, ánh mắt anh rực lửa, tràn ngập sự tức giận không thể che giấu. Trong đầu anh vang lên những suy nghĩ hỗn loạn, từng câu như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy trong lòng.

"Vũ Thanh! Em giỏi lắm! Trêu đùa tôi chưa đủ, giờ còn chụp lên đầu tôi cái mũ nực cười kia! "Chồng yêu"? Hừ, còn dám để lại dấu hôn? Cái gan của em to đến mức nào!"

Anh nghiến răng, ánh mắt tối sầm lại. "Không chỉ vậy, em còn đẩy một đám người vô dụng cho tôi, bắt tôi phải thu lưu. Nuôi họ? Tôi là kẻ rảnh rỗi đến mức làm từ thiện sao? Vũ Thanh, tôi muốn xem em còn định giở trò gì tiếp theo!"

Ngọn lửa trong tay Long Nhật bùng nổ mạnh hơn, những tia lửa nhỏ bắn ra xung quanh, đốt cháy cả mặt đất gần đó. Cả sân huấn luyện giờ đây giống như một lò luyện thép khổng lồ, ai nấy đều mồ hôi đầm đìa, nhưng không ai dám lại gần anh trong bán kính 5km.

Những người lính và dị năng giả luyện tập gần đó đều khẽ lùi lại, ánh mắt hoang mang xen lẫn sợ hãi. Họ thì thầm với nhau, cố giữ giọng thấp nhất có thể:

"Thủ lĩnh hôm nay làm sao vậy? Sao giận dữ đến mức này?"

"Không biết nữa, nhưng chắc chắn là có kẻ nào đó chọc giận anh ấy. Lần trước anh ấy như vậy cũng chỉ vì một người duy nhất..."

"Gan ai to vậy? Chọc giận thủ lĩnh khác nào tự tìm đường chết?"

Một người lớn tuổi khẽ lắc đầu, giọng thì thầm run rẩy: "Nếu là liên quan đến cái tên Vũ Thanh kia, thì kẻ đó không gan to, mà là điếc không sợ súng rồi."

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Long Nhật đột ngột vung tay, một quả cầu lửa khổng lồ lao thẳng vào bia tập ở cuối sân, nổ tung thành hàng nghìn mảnh vụn. Tiếng nổ vang vọng khắp sân huấn luyện, như một lời cảnh báo ngầm đến bất kỳ ai dám đυ.ng vào giới hạn của anh.

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế ngọn lửa trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén và lạnh lẽo. Long Nhật gằn từng chữ, giọng nói như lửa địa ngục: "Vũ Thanh, lần này tôi nhất định sẽ bắt được em. Để xem em còn dám chạy đến đâu nữa!"

Bên trong một ngôi nhà hoang ở ngoại ô thành phố

Vũ Thanh và Thành Lộc đứng trước cánh cửa gỗ cũ kỹ, ánh mắt cả hai không hề có chút do dự. Vũ Thanh liếc nhìn Thành Lộc, khẽ ra hiệu, giọng trầm thấp: "Tôi vào trước. Cậu theo sát, đừng rời khỏi tầm mắt tôi."

Thành Lộc gật đầu, đôi mắt sắc bén lóe lên ánh cương nghị. Cánh cửa bị đẩy nhẹ, phát ra âm thanh kẽo kẹt rợn người, để lộ một khoảng tối mờ bên trong. Không khí lạnh lẽo tràn ra ngoài, mang theo mùi tanh hôi đặc trưng của tang thi.

Vũ Thanh bước vào trước, tay nâng lên, triệu hồi một mảnh băng trong suốt. Ánh sáng phản chiếu từ băng tạo ra một luồng sáng nhạt, giúp soi rõ cảnh vật xung quanh. Nội thất bên trong ngôi nhà đã mục nát, bàn ghế đổ vỡ, nền nhà phủ đầy bụi bẩn và vết máu khô.

Bỗng, một tiếng động lạ vang lên từ phía cuối hành lang. Tiếng gầm gừ trầm thấp, đầy đe dọa. Một bóng đen xuất hiện, đôi mắt đỏ ngầu của tang thi lóe sáng trong bóng tối. Vũ Thanh không chờ nó lao tới, mảnh băng trong tay cậu bắn thẳng về phía trước, đâm xuyên đầu tang thi, khiến nó ngã gục ngay tại chỗ.

Thành Lộc tiến lên một bước, tay anh cầm một thanh kiếm sắc bén. "Còn tang thi nào không?" Anh hỏi, giọng trầm ổn nhưng đầy cảnh giác.

"Ở phía trên," Vũ Thanh trả lời ngắn gọn, ánh mắt lia về phía cầu thang dẫn lên tầng hai. Cậu khẽ nhíu mày, cảm nhận được một sự dao động năng lượng từ trên đó. "Lên thôi."

Cả hai bước lên cầu thang cũ, từng tiếng bước chân vang vọng trong không gian im lặng. Khi đến gần cánh cửa của một căn phòng trên tầng hai, Thành Lộc chợt dừng lại, lắng nghe tiếng động bên trong. "Có ít nhất ba con," anh thì thầm.

Vũ Thanh khẽ gật đầu, bàn tay cậu khẽ vung lên, triệu hồi một mảnh vũ băng khác, lần này là những mũi băng nhỏ sắc bén. Cậu đẩy cửa, đồng thời phóng thẳng những mũi băng vào trong. Tiếng tang thi gào thét vang lên, nhưng không kéo dài. Thành Lộc lao vào tiếp ứng, kiếm anh chém thẳng qua cổ tang thi cuối cùng, kết thúc nhanh gọn.

"Xong rồi," Vũ Thanh nói, ánh mắt quét một vòng để kiểm tra kỹ lưỡng lần cuối. Khi chắc chắn không còn tang thi nào nữa, cậu quay sang Thành Lộc, nở nụ cười nhẹ: "Không tệ, phối hợp rất ăn ý."

Thành Lộc khẽ nhếch môi: "Cũng nhờ cậu dọn dẹp gần hết rồi."

---

Quay lại tầng trệt

Khi tất cả đã an toàn, Vũ Thanh bảo mọi người vào nhà nghỉ ngơi. Đám người kiệt sức nằm vạ ra sàn nhà, hơi thở dồn dập, mệt mỏi hiện rõ trên từng khuôn mặt. Nhiều người toàn thân đầy máu và mồ hôi, tạo nên mùi nồng nặc khiến Vũ Thanh phải nhăn mũi.

Cậu liếc nhìn họ, rồi quay người đi về phía Ngọc Dao, người đang đứng tựa vào cửa bếp. "Tỷ, chúng ta đi nấu nước tắm cho mọi người đi," Vũ Thanh nói, giọng điệu như ra lệnh nhưng không thiếu phần quan tâm.

Ngọc Dao thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng đồng ý: "Được thôi."

Cả hai bước vào bếp, nơi mọi thứ vẫn còn tương đối nguyên vẹn. May mắn thay, bếp ga vẫn hoạt động được. Vũ Thanh lấy một chiếc nồi sạch, triệu hồi những mảnh vũ băng, từng mảnh rơi vào nồi, tan chảy thành nước.

Ngọc Dao nhìn cảnh đó với vẻ tò mò, phá vỡ sự im lặng: "Vũ Thanh, đệ dùng kỹ năng là dựa vào năng lượng trong cơ thể đúng không?"

Cậu khẽ lắc đầu, tay tiếp tục triệu hồi thêm băng: "Không hẳn. Dị năng của đệ còn phải phụ thuộc vào môi trường. Như vũ băng này, đệ phải tập hợp các phân tử nước trong không khí để đóng băng lại. Còn nếu có người dị năng hệ Thủy, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Họ có thể trực tiếp tạo ra nước từ năng lượng trong cơ thể."

Ngọc Dao nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ thán phục: "Thì ra là vậy. Đệ hiểu rõ về dị năng thật đấy."

Vũ Thanh chỉ mỉm cười, không nói thêm gì. Cả hai tiếp tục đun nước trong im lặng, nhưng bầu không khí lại không hề nặng nề. Một mùi hơi nước ấm áp lan tỏa trong căn bếp, khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút sau một ngày dài.