Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 44

Cổng chính căn cứ trung tâm thương mại

Đám người do Vũ Thanh đưa tới đang chen lấn, xô đẩy trước cổng chính của căn cứ. Những tiếng la hét, cầu xin vang lên không ngừng, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn. Một số người già và trẻ em thì gào khóc, mong được vào trong, trong khi người lớn thì tranh cãi, đổ lỗi cho nhau vì không giữ được trật tự.

"Các người mau cho chúng tôi vào! Chúng tôi đã phải vượt qua bao nhiêu nguy hiểm để đến được đây!" Một người đàn ông trung niên hét lớn, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

"Phải đó! Chúng tôi có trẻ con, không lẽ các người định để bọn chúng chết đói ngoài này à?" Một người phụ nữ giận dữ quát, đôi tay ôm chặt đứa con nhỏ đang run rẩy trong lòng.

Phía trên cổng, các lính gác nhìn xuống, vẻ mặt khó chịu và đầy căng thẳng. Họ đã quen với những cảnh tượng như thế này, nhưng đám đông trước mắt họ đặc biệt mất trật tự, như thể đang chực chờ để nổi loạn. Một vài người lính thì thầm to nhỏ với nhau, không giấu được sự chán ghét.

Thủ lĩnh đội lính gác, một người đàn ông trung niên tên Dũng, cau mày nhìn cảnh tượng trước mắt. Khuôn mặt ông vốn đã sạm đen vì sương gió, nay càng thêm phần nghiêm nghị. Không chịu được nữa, ông bực dọc giơ khẩu súng trường trong tay lên trời và bóp cò.

"Đoàng!"

Tiếng súng vang lên chói tai, như một hồi chuông chấm dứt sự hỗn loạn. Đám đông ngay lập tức im bặt. Mọi người nín thở, ánh mắt sợ hãi dán chặt vào Dũng, không ai dám nhúc nhích.

Dũng hạ súng xuống, ánh mắt sắc bén quét qua đám người như muốn xuyên thấu từng khuôn mặt. Ông nghiêm giọng nói, giọng khàn khàn nhưng đầy uy lực: "Đứng ngay ngắn lại. Nếu còn ồn ào, đừng trách chúng tôi mạnh tay. Đây là căn cứ, không phải nơi để các người muốn làm gì thì làm."

Người lính đứng cạnh Dũng, sau khi nhận lệnh, lập tức chạy vào bên trong để gọi thủ lĩnh xuống. Trong khi đó, Dũng chậm rãi bước lại gần đám người, ánh mắt vẫn không rời khỏi họ.

Ông hắng giọng rồi hỏi: "Các người từ đâu tới? Tại sao lại đến đây?"

Một người đàn ông lớn tuổi trong đám đông đứng ra, có vẻ là người đại diện. Ông ta cúi đầu khúm núm, giọng run run trả lời: "Chúng tôi... chúng tôi đến từ nhà tù Đế Thạch. Nhờ cậu Vũ Thanh dẫn đường, chúng tôi mới thoát khỏi đó và tới được đây."

Nghe đến cái tên "Vũ Thanh," Dũng hơi nhíu mày. Ông nhìn lướt qua đám đông, như muốn tìm ra người nào đó nổi bật hơn. "Cậu Vũ Thanh nào? Người đó đâu rồi?"

Người đàn ông già lắc đầu: "Cậu ấy... cậu ấy không đi cùng chúng tôi. Cậu ấy chỉ dẫn chúng tôi tới đây rồi đi tiếp với những người khác. Trước khi rời đi, cậu ấy bảo nếu chúng tôi không được vào thì đưa bức thư này cho các ngài."

Người đàn ông lớn tuổi cẩn thận rút từ trong túi ra một tờ giấy, hai tay run rẩy đưa tới trước mặt Dũng.

Dũng đón lấy tờ giấy, ánh mắt càng thêm nghi hoặc. Ông nhanh chóng mở tờ giấy ra xem. Sau khi đọc xong, biểu cảm trên gương mặt ông đột nhiên trở nên phức tạp, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên lẫn xấu hổ.

Dũng quay sang người lính đang đứng gần đó và nói: "Nhanh lên, bảo thủ lĩnh xuống đây ngay. Việc này không đơn giản như tôi nghĩ."

Không ai biết tờ giấy viết gì, nhưng đám đông đứng trước cổng căn cứ đều cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Vài người lén nhìn nhau, lòng đầy hoang mang nhưng không ai dám lên tiếng. Họ chỉ biết im lặng chờ đợi, hy vọng rằng mình sẽ được phép bước qua cánh cổng trước mặt.

Cổng chính căn cứ trung tâm thương mại

Long Nhật vừa bước nhanh đến cổng căn cứ, vừa lắng nghe báo cáo từ người lính gác đang đi bên cạnh. Người lính cúi đầu cung kính, giọng nói xen lẫn chút khẩn trương: "Thủ lĩnh, không biết từ đâu xuất hiện một đám người thường tụ tập gần căn cứ. Họ đang đứng ngoài cổng, yêu cầu được vào. Tôi nghe nói thủ lĩnh trước kia của đám đó tên là Vũ Thanh. Hình như đây là người mà lần trước Hắc Tử đòi chúng ta giao nộp."

Nghe đến cái tên "Vũ Thanh," bước chân của Long Nhật khựng lại. Tim anh như trật đi một nhịp, đôi mắt sắc bén lóe lên chút hỗn loạn. Anh quay phắt sang người lính, giọng nôn nóng hẳn lên: "Có chắc là Vũ Thanh không?"

Biểu cảm gấp gáp của Long Nhật khiến người lính không khỏi ngạc nhiên, nhưng anh ta vẫn nghiêm túc trả lời: "Không rõ, thưa thủ lĩnh. Chỉ nghe đám người kia nhắc đến cái tên đó thôi."

Nghe vậy, Long Nhật không nói thêm lời nào. Anh siết chặt nắm tay, rồi lập tức bước nhanh hơn, tiến thẳng đến khu vực cổng chính. Tâm trí anh lúc này như rối tung lên. "Vũ Thanh... Có phải là cậu ấy không? Cậu ấy còn dám xuất hiện trước mặt mình ư?"

---

Khi Long Nhật đến nơi, thủ lĩnh đội lính gác, Dũng, đã đứng sẵn ở đó. Ông nghiêm túc thuật lại toàn bộ sự việc: "Thủ lĩnh, đám người này tự xưng là từ nhà tù Đế Thạch thoát ra. Họ nói được một người tên là Vũ Thanh dẫn đường đến đây, sau đó người đó rời đi. Trước khi đi, người đó để lại một bức thư, bảo nếu căn cứ không cho họ vào thì giao thư này cho anh."

Dũng nói xong, đưa lá thư mà ông nhận từ đám người kia cho Long Nhật.

Long Nhật nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay Dũng, lòng đầy nghi hoặc và bất an. Anh cẩn thận mở bức thư ra. Khi đọc đến dòng đầu tiên, ánh mắt anh lập tức tối sầm lại.

---

Nội dung bức thư:

“Hello chồng yêu, nếu anh đọc được bức thư này thì lúc đó em đã chạy xa rồi nhé, nên khỏi kiếm. Em biết em làm nhiều điều có lỗi với anh, nên tặng anh món quà là những người này. Anh hãy thu lưu họ nhé. Bye chồng.”

Cuối thư còn có một dấu hôn đỏ chói in bằng son môi, như một lời nhắn nhủ đầy trêu chọc.

---

Khuôn mặt Long Nhật lúc này vừa tức giận vừa bất lực. Anh nghiến răng, bàn tay nắm chặt bức thư đến mức các khớp tay trắng bệch. Một người lính đứng gần đó khẽ run rẩy, không dám nhìn thẳng vào biểu cảm của anh.

Dũng đứng bên cạnh, quan sát thái độ của Long Nhật, thầm nghĩ người tên Vũ Thanh này quả thật có gan trêu đùa thủ lĩnh. Nhưng ông cũng không dám lên tiếng.

Long Nhật nhắm mắt, hít một hơi sâu, cố kiềm chế cảm xúc đang dâng trào. Khi mở mắt ra, anh quay sang Dũng, giọng lạnh lùng: "Cho bọn họ vào. Nhưng phải kiểm tra kỹ từng người trước khi nhận."

Dũng lập tức gật đầu, nghiêm túc ra lệnh cho đội lính gác. Đám người bên ngoài căn cứ, khi thấy cánh cổng từ từ mở ra, liền mừng rỡ đến mức nhiều người bật khóc.

Nhưng Long Nhật không còn chú ý đến họ nữa. Anh cất lá thư vào túi, đôi mắt lóe lên sự quyết tâm. "Vũ Thanh, em lại dám chơi trò này với tôi. Em nghĩ có thể trốn mãi sao?"