Sáng sớm, không khí vẫn còn hơi se lạnh nhưng không gian dưới sảnh đã trở nên đông đúc, tất cả mọi người đều chờ đợi. Khi Vũ Thanh bước xuống cầu thang, ánh mắt của đám đông lập tức đổ dồn về phía cậu. Ánh mắt họ tràn ngập sự vui mừng và nôn nóng, mong đợi sự dẫn dắt của cậu. Một số người không thể giấu nổi sự phấn khích, đôi mắt sáng lên, họ thầm nghĩ, cuối cùng cũng đến lúc bắt đầu hành động. Vũ Thanh dừng lại một chút, ánh mắt quét qua đám đông, rồi bước ra trước.
---
Cậu hít một hơi thật sâu, nhìn những người đứng xung quanh, cảm giác nặng nề của trách nhiệm dường như nặng hơn bao giờ hết. Cả đám người này, nếu cứ để họ đi theo một cách lộn xộn, thì sẽ rất phiền toái. Vũ Thanh nghiêm mặt, bắt đầu sắp xếp lại đội hình.
Nhóm người dưới 10 tuổi sẽ được bảo vệ cẩn thận. Cậu chia họ thành 4 hàng, mỗi hàng 5 người, tạo thành một hình vuông ở trung tâm. Nhóm trẻ em, với vẻ mặt đầy lo lắng nhưng cũng mang chút hy vọng, được Vũ Thanh sắp xếp vững vàng. Xung quanh nhóm trẻ, cậu bố trí những người lớn, để bảo vệ cho chúng.
Cậu phân công tiếp, đứng ở bốn hướng xung quanh nhóm trẻ. Mỗi hướng sẽ có một người lãnh đạo đứng ở phía trước, điều hành và bảo vệ. Ở hướng chính, Vũ Thanh đứng đầu, giữ vai trò chỉ huy chính. Ngọc Dao đứng ở cánh phải, Vân Hạ đứng ở cánh trái, hai người đều là những người có khả năng chiến đấu cao. Thành Lộc đứng ở phía sau, giữ nhiệm vụ hỗ trợ và bảo vệ phía sau lưng. Cuối cùng, Tiểu Tuyết đứng ở trung tâm, bảo vệ nhóm trẻ, tránh cho bọn trẻ bị phân tâm hoặc gặp nguy hiểm.
---
Sau khi phân công xong, Vũ Thanh tiến vào trạng thái chuẩn bị sử dụng dị năng. Cậu bắt đầu vận dụng Tuyết Vụ, một lớp sương trắng mờ dày đặc bao quanh đội hình. Dòng khí lạnh từ kỹ năng này lan tỏa ra khắp nơi. Tuyết Vụ này không phải là lớp sương mù đơn giản; khi cậu tăng sức mạnh, khả năng của nó cũng thay đổi. Những người bên ngoài không thể nhìn thấy gì bên trong lớp tuyết mù, còn những người ở trong thì có thể nhìn thấy rõ mọi thứ bên ngoài. Tuyết Vụ dày đặc nhưng vẫn giữ được không gian thông thoáng, đủ để mọi người di chuyển thuận lợi.
Dù vậy, Vũ Thanh cảm nhận được một cơn đau nhói ở đầu. Kỹ năng này tuy đã mạnh mẽ hơn trước, nhưng bao phủ một khoảng không gian rộng lớn như vậy vẫn làm tiêu hao rất nhiều tinh thần lực. Cậu phải duy trì nó cho đến khi đến căn cứ. Đau đớn nhưng vẫn phải tiếp tục, Vũ Thanh cắn răng, không để lộ sự mệt mỏi ra ngoài.
---
Trên đường đi, nhóm của Vũ Thanh tiến hành dọn dẹp các tang thi đã được nhóm cậu thanh trừng trước đó. Những con tang thi không còn xuất hiện nhiều, số lượng giảm đi đáng kể. Đoạn đường khá thông thoáng, chỉ cần chút ít sự chú ý, nhóm Vũ Thanh dễ dàng loại bỏ những tang thi còn sót lại. Tuy nhiên, vì có quá nhiều người, tốc độ di chuyển không nhanh như hôm qua, khi chỉ có ba người đi.
Khi gần đến căn cứ trung tâm thương mại, nhóm của Vũ Thanh đã đi được gần 2 km. Mặt trời lúc này đã ngả về chiều, trời bắt đầu có sắc cam đỏ dần buông xuống, tạo nên một khung cảnh khá yên tĩnh nhưng cũng đầy căng thẳng. Khi nhóm Vũ Thanh tiến gần hơn, họ nhận ra có một hàng rào xe cộ chắn trước cổng căn cứ. Hơn chục người canh gác đang đứng tại đó, những ánh mắt của họ đột ngột dừng lại khi thấy đám người của Vũ Thanh từ xa.
Lòng họ vẫn còn khó hiểu về đám người này, nhưng khi thấy họ tiến lại gần, sự hoài nghi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một cảm giác thận trọng, đề phòng. Chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm, nhóm của Vũ Thanh đã lao vào như hổ rình mồi, không để cho những người canh gác có thời gian để định hình tình hình. Họ bắt đầu nhao nhao chạy về phía cổng căn cứ.
Vũ Thanh nhanh chóng lao về phía người đang chạy về căn cứ. Cậu nắm lấy tay hắn, một lực vừa đủ để giữ lại người đó, ánh mắt lạnh lùng nhưng không thiếu phần khẩn trương. "Tí nữa nếu đám người đó không cho các ngươi vào thì nhớ bảo bọn họ vợ yêu của hắn có chuyện muốn nói rồi đưa tờ giấy này cho hắn, nghe chưa?" Cậu nói, giọng lạnh lùng như thể đang giao một nhiệm vụ quan trọng.
Người bị Vũ Thanh giữ lại lúc đầu có chút bất ngờ, nhưng khi thấy đám người của Vũ Thanh đang chạy về phía căn cứ, hắn lập tức cảm nhận được sự cấp bách trong lời nói của cậu. "Được, tôi hiểu rồi!" Hắn vội vàng đáp rồi nhanh chóng quay người, chạy tiếp về phía căn cứ. Bàn tay hắn nắm chặt tờ giấy, lòng dâng lên cảm giác lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm.
Vũ Thanh dõi theo bóng hắn chạy khuất, một tia lạ lẫm lướt qua trong ánh mắt cậu. Sau đó, cậu quay lại, ánh mắt liếc qua đám người đang đứng chờ, trong đó có những khuôn mặt quen thuộc như Vân Hạ và Tiểu Tuyết. Nhưng ngay sau đó, cậu nhận thấy hai khuôn mặt mới lạ: Ngọc Dao và Thành Lộc. Những người còn lại, khoảng ba mươi mấy người nữa, đều nhìn Vũ Thanh bằng ánh mắt mong đợi.
Vũ Thanh không khỏi nhíu mày, một chút bất ngờ hiện lên trong mắt. Cậu đẩy cảm giác đó sang một bên và mở miệng, giọng trầm lạnh, như thể không có gì là ngoài ý muốn. "Vậy là mọi người đồng ý đi theo tôi, đúng không?"
Cả đám người đồng thanh gật đầu, không một ai tỏ ra do dự. Họ đều hiểu rằng dưới sự dẫn dắt của Vũ Thanh, tương lai có thể sẽ khác biệt rất nhiều so với những gì họ từng trải qua. Dù có sợ hãi hay lo lắng, họ vẫn chọn tin tưởng vào sự lãnh đạo của cậu.
Nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, Vũ Thanh khẽ nở một nụ cười lạnh lùng. "Vậy thì xuất phát thôi. Tôi không để quyết định ngày hôm nay của mọi người hối hận đâu."
Với những lời ấy, cậu không chờ thêm gì nữa mà quay người, dẫn dắt đoàn người tiến về phía ngoại ô thành phố. Mọi người đều theo sát phía sau, không ai dám tách ra, khí thế hừng hực nhưng cũng không thiếu phần lo lắng. Những bước đi của họ giờ đây không chỉ là hành trình, mà còn là dấu mốc quan trọng trong cuộc sống đầy biến động của họ.