Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 42

Trong căn phòng nhỏ, hơi nước mờ ảo phủ đầy gương kính. Vũ Thanh đang ngâm mình trong bồn tắm, đôi chân mảnh khảnh và trắng mịn khẽ đung đưa lên xuống, tạo ra những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước. Dù đã trải qua nhiều ngày tháng luyện tập khắc nghiệt, cơ thể cậu vẫn giữ nguyên sự thanh thoát, mảnh mai như cũ, không hề có dấu hiệu cường tráng thường thấy ở những người trải qua rèn luyện.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài, âm thanh trầm thấp, lịch sự nhưng đủ để phá tan không gian yên tĩnh. Một giọng nói vọng vào, mang theo chút e dè: "Vũ Thanh, Ngọc Dao nhờ tôi mang mì đến cho cậu."

Vũ Thanh ngừng đung đưa chân, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú khi nghe thấy hai chữ "mì bò." Cậu cất giọng trong trẻo nhưng pha chút lười biếng: "Đợi một chút."

---

Nhanh chóng, Vũ Thanh đứng dậy khỏi bồn, những giọt nước còn đọng lại trên da phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Cậu khoác lên người một chiếc áo sơ mi trắng dài gần đến đầu gối, vội búi gọn mái tóc dài bằng một chiếc trâm đơn giản. Cả ngày hôm nay, cậu chưa có một bữa ăn ra hồn, chỉ toàn nhai lương khô đến phát ngán.

Khi mở cửa, cậu thấy Thành Lộc đứng đó, trên tay là tô mì nóng hổi, hơi nước bốc lên mang theo mùi thơm đặc trưng của thịt bò. Thành Lộc định đưa mì cho Vũ Thanh, nhưng ánh mắt anh vô thức dừng lại ở người trước mặt.

Vũ Thanh trong chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, đôi chân thon gọn lộ ra bên dưới mép áo. Tóc cậu vẫn còn ẩm, vài giọt nước chảy từ cổ xuống xương quai xanh. Ánh sáng trong phòng phản chiếu làn da trắng mịn không tì vết của cậu. Thành Lộc khẽ nuốt nước bọt, không giấu nổi chút thất thần.

Vũ Thanh nhướng mày, nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Thành Lộc, môi cậu khẽ cong lên, trêu chọc: "Sao, đẹp không?"

Thành Lộc vô thức thốt lên: "Đẹp."

Nghe thấy câu trả lời, Vũ Thanh không đáp thêm, chỉ khẽ cười, quay người bước về phía chiếc bàn đối diện. Từng bước đi của cậu nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến chiếc áo sơ mi mỏng khẽ tung, để lộ đôi chân thon dài. Khi đến gần bàn, cậu vừa đặt tô mì xuống vừa nói: "Một tiếng sau, anh gọi ba người kia đến phòng tôi, bao gồm cả anh. Chúng ta cần bàn kế hoạch để ngày mai xuất phát."

---

Thành Lộc vẫn đứng sững ở cửa, ánh mắt như bị hút vào bóng lưng của Vũ Thanh, đặc biệt là đường cong mờ ảo dưới lớp áo. Trong đầu anh lúc này chỉ toàn hình ảnh bờ mông hơi cong của cậu lấp ló qua mép áo sơ mi.

Vũ Thanh quay đầu lại, vẻ mặt hơi khó chịu khi không nhận được câu trả lời. Cậu nhắc lại, giọng rõ ràng hơn: "Hiểu chưa?"

Thành Lộc giật mình, thoát khỏi mạch suy nghĩ. Anh lắp bắp: "Hiểu." Nói xong, anh đóng cửa lại, tiếng "cạch" vang lên mạnh mẽ, có phần bối rối.

---

Vũ Thanh nhíu mày nhìn cánh cửa, không hiểu hành động của Thành Lộc. Nhưng cậu cũng chẳng mấy bận tâm, nhanh chóng tập trung vào tô mì thơm lừng trước mặt. Mùi hương quyến rũ khiến cậu gần như quên hết mệt mỏi của cả ngày dài. Cầm đũa lên, cậu hào hứng thưởng thức, bỏ lại phía sau những ánh mắt khó đoán và tâm tư hỗn loạn của Thành Lộc.

Trong căn phòng, ánh sáng từ ngọn đèn mờ tỏa xuống khiến không khí thêm phần nghiêm túc. Vũ Thanh ngồi ở đầu bàn, hôm nay cậu đã thay một bộ quần áo chỉnh tề, gọn gàng, hoàn toàn khác với vẻ thoải mái và có phần lười biếng khi nãy. Cậu trông sắc bén hơn, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng của người đang cân nhắc nhiều điều. Thành Lộc ngồi đối diện, ánh mắt thoáng vẻ mất mát nhưng nhanh chóng che giấu bằng vẻ điềm tĩnh quen thuộc.

---

Bốn người bắt đầu thảo luận. Thành Lộc đưa ra ý kiến rằng nên tránh tiếp cận căn cứ thương mại quá nhanh, thay vào đó cần dò xét kỹ lưỡng tình hình xung quanh trước khi tiến vào. Vân Hạ thì tập trung vào việc bảo vệ nguồn lực, nhấn mạnh rằng những người không có giá trị trong đội ngũ nên bị bỏ lại, tránh việc cản trở hành động của nhóm. Tiểu Tuyết lại nghĩ đến việc giúp đỡ những người yếu thế hơn, đề nghị chia sẻ tài nguyên một cách hợp lý.

Sau khi lắng nghe ý kiến từ mọi người, Vũ Thanh nhẹ nhàng gõ tay lên mặt bàn, thu hút sự chú ý của cả ba. Cậu tổng kết:

"Sáng sớm mai, chúng ta sẽ dẫn tất cả mọi người đến căn cứ trung tâm thương mại. Theo tính toán, nếu không có bất trắc, chúng ta sẽ đến đó vào khoảng giữa trưa. Khi đến nơi, tôi sẽ giữ khoảng cách an toàn 2 km khỏi căn cứ. Quanh khu vực đó không có tang thi, nên các anh chị không cần lo lắng.

Những người muốn ở lại căn cứ trung tâm thương mại sẽ đi theo đường chính, qua cổng an toàn. Tôi sẽ đảm bảo họ đến nơi trước khi chúng ta tiếp tục hành trình. Sau đó, tôi sẽ dẫn những người muốn đi theo mình rời khỏi thành phố, hướng ra ngoại ô để tìm kiếm nơi an toàn hơn."

---

Nghe xong kế hoạch, Tiểu Tuyết hơi nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu. Cô cất giọng mềm mại nhưng vẫn mang theo sự thắc mắc:

"Vũ Thanh, sao chúng ta không nghỉ ngơi ở gần căn cứ trung tâm rồi ngày hôm sau đi tiếp? Đi gấp như vậy liệu có cần thiết không?"

Không đợi Vũ Thanh trả lời, Vân Hạ bật cười, ánh mắt sáng lên vẻ trêu chọc.

"Sao mà dám chứ! Muội quên rồi à? Lần trước, trước khi đốt kho lương thực của căn cứ Đế Thạch, đệ ấy còn để lại một bức di thư gửi chủ căn cứ. Nội dung là..." Vân Hạ nhướng mày, giả giọng nghiêm trang đầy hài hước:

"Ký tên: Vũ Thanh, vợ yêu của Long Nhật, trung tâm căn cứ thương mại."

---

Lời nói của Vân Hạ như một ngọn lửa đốt cháy đôi má Vũ Thanh. Cậu đứng bật dậy, ánh mắt tràn đầy xấu hổ, nhưng giọng nói lại cố giữ vẻ nghiêm nghị:

"Đệ và chủ nhân căn cứ trung tâm thương mại có chút chuyện."

Cậu không giải thích thêm, chỉ gượng gạo kết thúc buổi họp:

"Kế hoạch là như vậy đó. Ngày mai cứ theo vậy mà làm!"

Nói xong, Vũ Thanh xoay người bỏ đi, dáng vẻ vừa lúng túng vừa vội vã. Sau lưng cậu, tiếng cười khúc khích của Vân Hạ vang lên đầy vẻ thích thú, không hề che giấu sự trêu chọc.

Thế nhưng, giữa những tiếng cười đó, một ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng lưng của Vũ Thanh. Đôi mắt ấy mang theo một tia sáng khó đoán, vừa chăm chú, vừa như cất giấu một cảm xúc sâu kín.

Lời nhắn của tác giả:"trời ơi tôi chơi liên quân từ cao thủ tụt xuống tình anh một rồi sắp được chuỗi thua đến nơi có ai rảnh vô chơi cùng kéo rank hộ tôi đi."