Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 41

Buổi sáng, nhóm của Vũ Thanh vừa đi vừa dọn dẹp các chướng ngại vật, khiến hành trình mất khá nhiều thời gian. Tuy nhiên, khi trở về, nhờ con đường đã được dọn sẵn, họ di chuyển nhanh hơn rất nhiều. Khi đặt chân đến khu biệt thự, mặt trời đã khuất bóng, ánh hoàng hôn chỉ còn hắt lại chút sắc vàng yếu ớt. Lúc này, đồng hồ đã điểm 7 giờ tối.

---

Khi cánh cửa biệt thự mở ra, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ba người vừa bước vào. Trên người họ, quần áo rách rưới, những vết máu khô bám đầy từ đầu đến chân, xen lẫn những vết bẩn của đất cát. Áo khoác của Vũ Thanh rách toạc một bên tay, để lộ làn da nhợt nhạt dính máu. Mái tóc của Vân Hạ rối tung, một vài lọn tóc dính chặt vào khuôn mặt mệt mỏi, còn Tiểu Tuyết thì giữ nguyên dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng đôi giày của cô đã bị nhuộm đỏ bởi máu khô.

Biểu cảm của cả ba đều lạnh lùng và bình thản, như thể những gì họ vừa trải qua chẳng hề quan trọng. Vũ Thanh bước vào trước, ánh mắt lướt qua đám đông đang xếp hàng đợi Ngọc Dao phát đồ ăn. Vân Hạ đi ngay phía sau, tay cầm chặt thanh dao dài còn loang lổ máu, trong khi Tiểu Tuyết khẽ thở dài, lưng hơi còng xuống vì mệt mỏi.

---

Trong phòng, bầu không khí đang ồn ào bỗng chốc lặng thinh. Những người đang xếp hàng bất giác dừng lại, ánh mắt đầy kinh ngạc xen lẫn khϊếp sợ nhìn ba người vừa bước vào.

"Trời ơi... máu... nhiều máu quá!" Một người khẽ thì thầm, giọng run rẩy, ánh mắt không rời khỏi vệt đỏ chói lọi trên áo khoác của Vân Hạ.

"Ba người đó... thật sự đã ra ngoài à? Còn sống mà trở về được nữa..." Một người khác thì thào, giọng đầy vẻ khó tin.

Một vài đứa trẻ nấp sau lưng cha mẹ, ánh mắt tròn xoe nhìn ba người, rồi kéo kéo áo người lớn, thì thầm: "Họ... đánh nhau với quái vật sao?"

Ngọc Dao đứng ở giữa căn phòng, tay đang phát đồ ăn cũng khựng lại. Cô nhìn ba người, đôi mắt đầy vẻ phức tạp, nhưng rồi rất nhanh đã che giấu cảm xúc. "Ba người về rồi à," cô lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng. "Ăn tối chưa? Nếu chưa thì đến lấy phần của mình đi."

Nhưng chẳng ai trong ba người đáp lời. Họ chỉ tiếp tục bước vào nhà, như chẳng hề để tâm đến ánh mắt của những người xung quanh.

Trong căn nhà, không khí bỗng trở nên sinh động hơn khi Tiểu Tuyết thở dài than thở: "Haizz, đồ bẩn hết rồi, chắc phải vứt quá. Vừa bẩn vừa hôi... Nhớ hồi xưa ghê, một ngày em tắm ba lần đó."

Vân Hạ, nghe vậy, cười khúc khích, trêu chọc: "Tiểu Tuyết, muội phải xem bây giờ là thời nào. Muội còn muốn một ngày tắm ba lần nữa hả? Mơ đi!"

Tiểu Tuyết nhăn mặt, chuẩn bị phản bác thì Vũ Thanh, đứng bên cạnh, bỗng "nhảy số." Cậu giơ tay vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, ánh mắt sáng bừng, giọng nói đầy phấn khởi: "Á! Đệ nhớ rồi! Hình như cái túi mà ngày xưa đệ đưa cho Vân Hạ tỷ... Bên trong có sữa tắm, dầu gội đầu, với cả nước giặt nữa thì phải! Vân Hạ tỷ tỷ, tỷ còn giữ không?"

Nghe vậy, Vân Hạ nhướng mày như nhớ ra điều gì, đáp: "À, cái túi đó của đệ, ta vẫn còn giữ. Chưa động vào đồ bên trong nên cũng không biết còn gì."

Vân Hạ rút chiếc túi từ lá bài của mình ra. Chiếc lá bài lấp lánh ánh sáng màu bạc, xoay tròn trên không trung, rồi hiện ra một chiếc túi gọn gàng. Cô đưa cho Vũ Thanh.

Cầm lấy túi, Vũ Thanh háo hức lục tìm bên trong. Cậu reo lên: "Ta-da! Đệ tìm thấy rồi!" Trên tay cậu là chai sữa tắm, dầu gội đầu và nước giặt, vẫn còn nguyên niêm phong.

---

Những ánh mắt xung quanh bắt đầu đổ dồn vào ba người. Không ít người nhìn đầy ghen tị, một vài người lặng lẽ thì thầm với nhau.

Tiểu Tuyết cười tươi, vỗ vai Vũ Thanh: "Vũ Thanh, đệ đúng là bảo bối của tỷ! Nhưng mà... chúng ta làm gì có nước để dùng? Tỷ không muốn dùng nước bẩn đâu."

Vũ Thanh nhướng mày, tự tin đáp: "Tỷ cứ lo. Bộ tỷ không biết dị năng của đệ là gì à? Tí nữa đệ đun chảy băng của mình, thế là có nước thôi."

Tiểu Tuyết gật gù: "Ờ ha, ta quên mất."

Vũ Thanh tiếp tục lục tìm trong ba lô, lấy ra bốn gói mì bò, rồi bước về phía Ngọc Dao. "Tỷ tỷ, tí nữa nấu cho ba người bọn đệ nhé. Đệ cho tỷ một gói này."

---

Cậu nói xong, hoàn toàn không để ý những ánh mắt thèm thuồng đang nhìn vào gói mì trong tay mình. Một đứa bé trong đám đông kéo tay mẹ, ánh mắt sáng rỡ: "Mẹ ơi, con muốn ăn mì!"

Người mẹ, một phụ nữ khoảng 40 tuổi, dáng người mập mạp, vội vàng nói: "Vũ Thanh, nếu cậu thương trẻ con thì cho tôi xin một gói mì để con tôi ăn được không?"

Nghe vậy, Vũ Thanh liếc nhìn bà ta, giọng đầy giễu cợt: "Nếu là ngày xưa, có lẽ tôi sẽ cho. Nhưng mà bây giờ là thời mạt thế, mơ đi nhé."

Cậu hừ lạnh, ánh mắt sắc bén: "Không làm được gì mà đòi hỏi ăn ngon, tốt nhất là ngủ đi mà mơ nhé."

Người phụ nữ tức đến đỏ mặt, lắp bắp: "Cậu...!"

Đứa bé bắt đầu nằm lăn ra sàn, gào khóc, ném túi lương thực được phát trong tay đi, miệng liên tục hét: "Con muốn ăn mì! Con muốn ăn mì cơ!"

Vũ Thanh không hề để ý đến hai mẹ con, quay sang Thành Lộc, đang đứng gần Ngọc Dao, nói: "Anh đi kiểm tra xem bình ga ở bếp còn dùng được không, với cả kiếm cho tôi một cái thùng sạch."

Sau đó, cậu nhìn sang Ngọc Dao: "Ngọc Dao tỷ, nếu tỷ muốn tắm thì lên phòng Vân Hạ và Tiểu Tuyết, tắm cùng bọn họ đi."

Nói xong, Vũ Thanh ung dung bước lên lầu, bỏ lại phía sau sự náo động của hai mẹ con và những ánh mắt bất mãn không dám cất lời.