Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, cả nhóm tiếp tục lên đường. Lần này, hành trình diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi, không có sự xuất hiện của tang thi cao cấp nào. Bọn họ nhanh chóng càn quét các tang thi bình thường và dọn sạch những chướng ngại vật trên đường.
Khi mặt trời đã ngả dần về phía Tây, ánh mắt Vũ Thanh, Vân Hạ, và Tiểu Tuyết đều hướng về phía tòa nhà trung tâm thương mại phía trước. Đó là một tòa nhà đồ sộ, cao bảy tầng với thiết kế hiện đại, các tấm kính xung quanh loang lổ dấu vết thời gian. Những chiếc ô tô bị bỏ lại tạo thành một hàng rào tự nhiên, bao quanh tòa nhà như một lớp lá chắn. Chúng xếp chồng lên nhau, biến lối vào thành một mê cung chật hẹp.
Phía trước tòa nhà chỉ có một con đường độc đạo, đủ rộng để hai chiếc xe tải đi song song. Con đường đó dẫn thẳng đến cổng chính, nơi hơn chục người đàn ông vũ trang đứng gác, tay lăm lăm những khẩu súng đầy đe dọa. Xung quanh không hề có bóng dáng tang thi nào, tạo ra một bầu không khí khác lạ. Thay vào đó, mùi hôi thối nồng nặc của xác chết phân hủy len lỏi khắp không gian, ép buộc từng hơi thở của họ trở nên khó nhọc.
Những xác người nằm rải rác, vặn vẹo trên mặt đất. Dáng vẻ bất động của chúng như một lời cảnh báo thầm lặng về sự nguy hiểm đang chực chờ. Vân Hạ nhíu mày, tay che mũi, giọng khẽ khàng: "Cẩn thận... nơi này không bình thường chút nào."
Tiểu Tuyết cảm giác dạ dày mình cuộn lên dữ dội, nhưng ánh mắt cô vẫn giữ chặt vào nhóm người phía trước, cẩn thận theo sát động thái của họ. Trong khi đó, Vũ Thanh lặng lẽ quan sát từng chi tiết, ánh mắt sắc bén dừng lại trên những khẩu súng và vị trí phòng thủ của những người gác cổng. Hít sâu một hơi để dằn cảm giác khó chịu từ mùi xác chết, cậu lạnh lùng nói: "Xem ra, muốn vào được trong đó... không dễ dàng gì."
Vũ Thanh khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén lướt qua tòa nhà trung tâm thương mại cùng lớp bảo vệ dày đặc xung quanh. Sau một thoáng suy nghĩ, cậu lên tiếng, giọng trầm ổn nhưng đầy quyết đoán:
"Chúng ta không cần phải vào trong. Chỉ cần xác định nơi này có đủ an toàn để 300 người kia sinh sống là được. Nhìn xung quanh mà xem, nơi này chắc chắn đủ sức mạnh để bảo vệ họ. Chúng ta không thể lãng phí thêm thời gian, phải quay về trước khi trời tối. Ban đêm rất bất tiện để đi đường."
Vân Hạ và Tiểu Tuyết gật đầu, không ai phản đối. Tất cả đều hiểu rõ rằng bóng tối không chỉ mang lại sự cản trở mà còn làm tăng nguy cơ bị tang thi phục kích.
Không nói thêm lời nào, Vũ Thanh dẫn đầu nhóm, cơ thể như một làn khói trắng lao về phía con đường cũ. Vân Hạ và Tiểu Tuyết lập tức bám sát, từng bước chân cẩn thận để tránh bất kỳ âm thanh nào làm kinh động những người gác cổng hoặc thứ gì đó ẩn nấp trong bóng tối.
Trên đường quay lại, cả nhóm vẫn giữ cảnh giác cao độ, ánh mắt không ngừng đảo qua những góc khuất, sẵn sàng đối phó với bất kỳ nguy hiểm nào có thể xảy ra. Dù lòng còn nhiều nghi vấn về nơi đó, nhưng nhiệm vụ của họ tạm thời đã hoàn thành. Vũ Thanh siết chặt thanh trường kiếm trong tay, ánh mắt xa xăm như đã chuẩn bị cho những kế hoạch tiếp theo
Trong lòng Vũ Thanh tràn đầy vui mừng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Cậu liếc nhìn về phía trước, chân bước vững vàng nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn khác:
"Cuối cùng cũng đuổi được cái đám heo đó đi rồi. Nếu dẫn chúng theo, không biết sẽ làm lộ bao nhiêu sơ hở, lại còn phiền phức đến mức nào."
Khóe môi cậu khẽ cong lên một chút, như thể vừa thoát khỏi gánh nặng lớn. Cậu không cần những kẻ vô dụng làm chậm bước tiến của mình. "Càng nhẹ gánh, càng dễ hành động."
Nhìn bóng lưng của Tiểu Tuyết và Vân Hạ, những người vẫn giữ sự cảnh giác tối đa, Vũ Thanh cảm thấy hài lòng. Dù đôi lúc vẫn cần quan sát và giúp đỡ họ, nhưng ít nhất hai người này không phải loại chỉ biết ngồi chờ bảo vệ. Cậu nghĩ thầm: "Ít nhất, họ còn đáng để giữ lại."
Gió lạnh thoảng qua, cuốn theo mùi xác chết nhạt nhòa, nhưng trong lòng Vũ Thanh chỉ toàn tính toán cho bước đi tiếp theo.
Bên trong căn cứ trung tâm thương mại, Long Nhật ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ, ánh mắt lộ rõ vẻ đăm chiêu, từng đường nét trên gương mặt hiện lên sự mâu thuẫn và giận dữ. Anh chống tay lên thái dương, đầu óc hồi tưởng lại sự kiện ba ngày trước.
Ba ngày trước
Một nhóm lớn từ căn cứ nhà tù Đế Thạch tràn đến, tiếng bước chân nặng nề và tiếng quát tháo vang vọng khắp lối vào. Gã đàn ông đứng đầu, tên Hắc Tử, một kẻ đầu trọc, thân hình to lớn, vẻ ngoài hệt như côn đồ, dẫn đầu đám người với ánh mắt đầy sát khí.
Long Nhật đứng thẳng trước cửa căn cứ, dáng vẻ ung dung nhưng trong mắt đã lóe lên sự ngờ vực. Khi ngọn lửa bùng lên từ tay anh, nó lao thẳng về phía Hắc Tử, dừng lại chỉ cách chân hắn một khoảng ngắn. Hơi nóng khiến không khí xung quanh rung động, nhưng Hắc Tử vẫn đứng vững, miệng cười nhếch nhác như không hề hấn gì.
Long Nhật hất cằm, giọng đầy áp lực: "Nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì?"
Hắc Tử cười nhạo, bước lên một bước. "Không ngờ người đứng đầu căn cứ trung tâm thương mại lại chỉ là một thắng hèn nhát. Mấy ngày trước, người yêu của ngươi Vũ Thanh đến căn cứ của ta, không chỉ cướp người mà còn đốt kho lương thực của chúng ta. Ngươi định bồi thường thế nào đây?"
Hắn nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu mang đầy vẻ đe dọa.
Long Nhật nhướn mày, vẻ giễu cợt hiện rõ trong ánh mắt. "Chuyện này, ngươi có bằng chứng không? Chỉ vì một câu nói của ngươi, ngươi liền khẳng định đó là người của ta? Nếu ta bảo ngươi ăn shit, ngươi cũng ăn à? Hay căn cứ của ngươi yếu đến mức chỉ một người đã làm loạn cả nơi đó, khiến ngươi không dám nhìn mặt thiên hạ nữa?"
Lời lẽ sắc bén của Long Nhật khiến Hắc Tử nghiến răng ken két, nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh. Hai bên tiếp tục lời qua tiếng lại, không ai nhường ai. Cuối cùng, có vẻ như không muốn leo thang xung đột, Hắc Tử nhổ toẹt xuống đất một bãi, giọng đầy cảnh cáo:
"Kể từ giờ, chỉ cần người của căn cứ các ngươi xuất hiện trong bán kính 5km gần căn cứ ta, ta gϊếŧ không tha. Một người cũng gϊếŧ!"
Dứt lời, hắn xoay người dẫn đám thuộc hạ bỏ đi.
Kết thúc hồi tưởng
Long Nhật đứng dậy, ánh mắt chuyển từ đăm chiêu sang điên cuồng, bàn tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Trong phòng, bầu không khí nặng nề đến ngột ngạt. Anh khẽ nghiến răng, gằn giọng nói:
"Vũ Thanh, em giỏi lắm! Hại tôi chưa đủ, giờ còn dám đổ oan cho tôi. Nếu em dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi thề sẽ đánh gãy chân em, để em mãi mãi không thể chạy nhảy khắp nơi được nữa!"
Lời nói lạnh lùng vang vọng trong căn phòng vắng lặng, ánh mắt của Long Nhật như muốn thiêu cháy cả không gian.