Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 48

Khi nhìn thấy bảng trạng thái của Ngọc Dao, Vũ Thanh không thể không thốt lên một tiếng ngạc nhiên, tuy nhiên, cảm giác đó nhanh chóng bị lấn át bởi sự ghen tị. Cậu không thể ngừng suy nghĩ về kỹ năng đặc biệt của Ngọc Dao, một khả năng thăng cấp, trong khi cậu lại chẳng có gì đặc biệt ngoài dị năng mà hệ thống ban cho, nó chỉ là thứ ngẫu nhiên, chẳng có gì ấn tượng. Vũ Thanh cau mày, ánh mắt nhìn vào con gấu đỏ đang lơ lửng trước mặt.

"Hệ thống 667, ta để ý rồi. Sao đa số bọn họ đều có kỹ năng đặc biệt có thể thăng cấp, còn ta thì không hả?" Vũ Thanh nói, giọng lộ rõ sự không hài lòng.

Con gấu đỏ nghe vậy, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ, đáp: "Kí chủ à, người nên nhớ dị năng của người là do hệ thống cung cấp. Dị năng của người là ngẫu nhiên, không thể so với những kỹ năng tự nhiên được. Đừng đổ lỗi cho hệ thống, người chỉ đơn giản là quá xui thôi."

Vũ Thanh nghe lời này, không thể kiềm chế được sự tức giận. Cậu quắc mắt, hít một hơi thật sâu để kìm lại cơn nóng giận đang dâng trào. "Ngươi... ngươi... Tức chết ta mà." Cậu không nói thêm lời nào, chỉ muốn lao vào đánh con gấu đỏ đang lơ lửng trên không.

Cảm giác giận dữ còn chưa kịp dịu đi, Vũ Thanh bước đến gần Thành Lộc, giọng lạnh lùng và không mấy thiện cảm: "Ngồi xuống."

Thành Lộc ngạc nhiên nhìn Vũ Thanh, thấy biểu cảm của cậu có vẻ không bình thường, nhưng cũng không dám cãi lời, im lặng ngồi xuống. Cậu nhìn Vũ Thanh, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng rồi vẫn tự động ngồi xuống, chuẩn bị cho những gì sắp tới.

Vũ Thanh ngồi xuống sau lưng Thành Lộc, tay đưa lên nhẹ nhàng đặt lên vai anh, bắt đầu tiến hành quá trình thức tỉnh dị năng cho Thành Lộc. Lúc này, Vũ Thanh cảm thấy cơ thể anh như một cái lỗ đen không đáy, đang hút năng lượng không ngừng từ cậu. Điều này khiến cậu hơi ngạc nhiên. Lẽ ra khi thức tỉnh dị năng, người được thức tỉnh phải cảm thấy đau đớn, nhưng Thành Lộc lại không có vẻ gì là đau đớn cả, ngược lại, anh ta cảm thấy thoải mái, như thể cơ thể đang được nạp đầy năng lượng một cách dễ dàng.

Vũ Thanh tiếp tục truyền năng lượng, nhưng cảm giác lạ lẫm khiến cậu hơi hoang mang. Thành Lộc như một chiếc bình không đáy, cậu không biết bao nhiêu năng lượng cần để có thể thức tỉnh hết sức mạnh tiềm ẩn bên trong anh. Sự kiện này khiến cậu cảm thấy một chút lo lắng, và cũng có phần bất lực khi năng lượng cứ thế tiếp tục rút ra mà không hề có dấu hiệu dừng lại.

Khi quá trình truyền năng lượng kéo dài đến một điểm nhất định, cậu cảm thấy cơ thể mình bắt đầu mệt mỏi. Áp lực quá lớn khiến Vũ Thanh không thể chịu nổi. Mắt bắt đầu mờ đi, đầu óc choáng váng, và sau đó, cậu ngất xỉu ngay trên nền đất, hạ người xuống mà không có ai kịp phản ứng.

Từ cơ thể Thành Lộc, một ánh sáng màu nâu đậm chậm rãi lan tỏa, tạo thành một vầng hào quang vững chắc xung quanh anh. Trên tay anh, một nắm đất dần hình thành, như thể được triệu hồi từ hư không. Nhìn thấy dị năng của mình thành hình, Thành Lộc không khỏi cảm thấy phấn khích, nhưng sự vui mừng ấy chưa kịp trỗi dậy thì đột nhiên, một tiếng "uỵch" vang lên từ sau lưng.

Anh quay lại, ánh mắt lập tức dừng lại ở thân hình nhỏ nhắn của Vũ Thanh, đang nằm xõng xoài trên nền đất. Gương mặt cậu tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi mắt nhắm nghiền không chút phản ứng. Thành Lộc hốt hoảng lao đến, nhanh chóng quỳ xuống cạnh cậu, bàn tay nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên.

"Vũ Thanh! Vũ Thanh!" Anh khẽ lay vai cậu, giọng nói lộ rõ sự lo lắng. Bàn tay không tự chủ được véo nhẹ má cậu vài cái, cố gắng đánh thức cậu dậy. Nhưng Vũ Thanh vẫn bất động, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn.

Hôm nay, Vũ Thanh mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng và chiếc quần tây đen đơn giản. Dưới ánh sáng mờ mờ trong phòng, mồ hôi thấm ướt chiếc áo sơ mi, khiến nó trở nên gần như xuyên thấu, làm lộ ra làn da trắng ngần và cả những đường nét tinh tế trên cơ thể cậu. Ánh mắt Thành Lộc bất giác dừng lại, bị hút chặt vào nơi hai điểm nhỏ nhô lên dưới lớp vải mỏng. Anh khẽ nuốt nước miếng, ánh mắt bỗng nhiên rực lửa, như thể một ý nghĩ mờ ám nào đó vừa lóe lên trong đầu.

Nhưng rất nhanh, lý trí kéo anh trở lại thực tại. Thành Lộc hít sâu một hơi, ép bản thân dời ánh mắt đi. "Không được. Không thể như vậy," anh thầm nhủ, tự trách mình vì những suy nghĩ vừa nảy sinh.

Không chần chừ thêm giây nào, anh cúi người, nhẹ nhàng bế cậu lên bằng kiểu công chúa. Cảm giác cơ thể mềm mại của Vũ Thanh trong tay khiến trái tim anh đập nhanh hơn, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh. Thành Lộc bước đến chiếc giường gần đó, cẩn thận đặt cậu xuống, điều chỉnh tư thế để cậu nằm thoải mái. Một tay anh kéo chăn đắp lên cho cậu, trong khi ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt thanh tú của Vũ Thanh, ánh mắt ẩn chứa sự lo lắng xen lẫn với cảm xúc không thể nói thành lời.