Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 37

Trong căn phòng tĩnh lặng, ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ, chiếu lên hai bóng người đang ngồi đối diện nhau. Vân Hạ tựa lưng vào tường, đôi mắt trầm ngâm nhìn Tiểu Tuyết, người đang cúi đầu nghịch ngón tay.

“Tiểu Tuyết,” Vân Hạ lên tiếng, giọng cô bình thản nhưng ẩn chứa sự do dự. “Ngươi nghĩ sao? Ở lại căn cứ trung tâm thương mại hay đi theo Vũ Thanh?”

Tiểu Tuyết ngẩng đầu nhìn chị mình, ánh mắt thoáng chút bối rối. Cô im lặng một lúc, sau đó khẽ đáp:

“Muội không chắc... Ở lại đây thì an toàn, nhưng... muội nghĩ không hợp.”

Vân Hạ nhắm mắt, gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi. Cô hiểu ý Tiểu Tuyết. Dù căn cứ trung tâm thương mại này có vẻ ổn định và đầy đủ, nhưng nó không giống như một nơi dành cho họ.

“An toàn thì đúng,” cô chậm rãi nói, ánh mắt dần trở nên sắc bén. “Nhưng Vũ Thanh nói đúng, tự tin quá mức có thể khiến chúng ta phế đi. Ở lại đây thì ổn, nhưng lâu dài sẽ không đủ để đối phó với những gì đang chờ đợi ngoài kia.”

Tiểu Tuyết nhìn chị mình, ánh mắt dần sáng lên. “Muội cũng nghĩ vậy. Muội cảm thấy... đi theo cậu ấy, chúng ta mới thật sự mạnh lên được. Ở lại đây, chẳng qua chỉ sống qua ngày mà thôi.”

Vân Hạ khẽ mỉm cười. “Muội trưởng thành rồi đấy.”

Cả hai im lặng thêm một lúc, như để xác nhận quyết định trong lòng. Cuối cùng, Vân Hạ đứng dậy, ánh mắt kiên định:

“Được rồi, vậy chúng ta quyết định. Đi theo Vũ Thanh. Đường phía trước dù có khó khăn, chúng ta cũng không quay đầu lại.”

Tiểu Tuyết nắm lấy tay chị mình, gật đầu đồng ý. Trong lòng cả hai, dường như đã có một ngọn lửa được thắp lên, soi sáng con đường phía trước.

Sáng hôm sau, bầu trời vừa tỏ ánh hừng đông, không gian còn thoang thoảng hơi sương. Vũ Thanh mở cửa phòng bước ra, ánh mắt lạnh nhạt quét qua hành lang. Đứng ở đó, đã là bốn người Vân Hạ, Tiểu Tuyết, Ngọc Dao và Thành Lộc, dường như đã chờ từ lâu.

Cậu tiến lại gần, dáng vẻ thản nhiên nhưng ánh mắt sắc bén không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Ngọc Dao lên tiếng trước, giọng điệu pha chút lo lắng:

“Đệ định đi thật à? Không cần chuẩn bị gì thêm sao?”

Vũ Thanh khẽ lắc đầu, trầm giọng đáp:

“Đừng lo. Tỷ và Thành Lộc chỉ cần tập trung giữ vững căn cứ này là đủ. Nhớ kỹ, không để bất kỳ ai lười biếng. Cần thiết thì phạt, nếu không, đám người đó sẽ chỉ là gánh nặng khi đến trung tâm.”

Ngọc Dao khẽ gật đầu, ánh mắt nghiêm túc. Thành Lộc đứng cạnh, ánh mắt vẫn dõi theo từng cử chỉ của Vũ Thanh, nhưng không nói gì.

Vũ Thanh dừng lại một chút rồi tiếp tục dặn dò:

“Thức ăn ta đã để lại đủ cho một ngày. Các tỷ cứ dựa theo kế hoạch mà huấn luyện. Nếu có tình huống bất thường, lập tức nghĩ cách ứng phó, đừng đợi ta về. Rõ chưa?”

“Hiểu rồi,” Ngọc Dao đáp, giọng chắc nịch.

Nhìn qua một lượt, Vũ Thanh không nói thêm gì nữa, chỉ quay đầu dẫn Vân Hạ và Tiểu Tuyết đi về phía cổng. Khi chuẩn bị bước chân ra khỏi căn cứ, giọng Thành Lộc trầm thấp bất ngờ vang lên từ phía sau:

“Cẩn thận.”

Vũ Thanh không quay đầu lại, chỉ bước tiếp như không nghe thấy. Cậu không đáp, không một lời nào, mặc kệ ánh mắt đuổi theo của Thành Lộc.

Sương mù sáng sớm còn mờ mịt, bóng dáng Vũ Thanh cùng hai người đồng hành nhanh chóng khuất dần khỏi tầm mắt. Thành Lộc đứng lặng, đôi mày thoáng nhíu lại, ánh mắt lộ vẻ phức tạp mà chính anh cũng không lý giải nổi.

Trước cổng khu biệt thự, không khí căng thẳng bao trùm khi Vũ Thanh dứt lời. "Em sẽ không dùng kỹ năng Tuyết Vụ để che giấu chúng ta," cậu nhấn mạnh, ánh mắt lạnh lẽo quét qua từng người, tay nắm chặt thanh trường kiếm. "Chúng ta phải tự cảm nhận, tự chiến đấu, để kiểm tra con đường dẫn mọi người đến đây ngày mai."

Vân Hạ cầm chắc dao găm trong tay, đôi mắt sắc bén dán vào phía trước, nơi từng tiếng rêи ɾỉ của tang thi vọng lại. Tiểu Tuyết đứng bên cạnh, cây búa lớn trên vai, tư thế sẵn sàng như một chiến thần, khuôn mặt nghiêm nghị lạ thường. Cả ba bắt đầu tiến lên, bước chân chậm rãi nhưng đầy tính toán.

Vừa đi, vừa chiến đấu.

Vân Hạ là người mở đầu, thân hình mảnh mai nhưng nhanh nhẹn của cô như hòa vào bóng tối. Những con tang thi bị thu hút bởi âm thanh di chuyển lập tức lao tới. Một con tang thi với hàm răng sắc nhọn bổ nhào vào cô. Vân Hạ nghiêng người né sang bên, dao găm trong tay lóe sáng cắm thẳng vào trán nó. Cú rút dao của cô dứt khoát, để lại một vệt máu đen loang lổ trên mặt đất. Cô không dừng lại mà tiếp tục lao vào mục tiêu tiếp theo, gϊếŧ gọn thêm hai con tang thi chỉ trong vài giây.

Tiểu Tuyết không nhanh như Vân Hạ, nhưng mỗi cú vung búa của cô đều tạo ra âm thanh vang dội. Một con tang thi lao tới, Tiểu Tuyết xoay người, cây búa nặng giáng thẳng xuống đầu nó, tạo ra một tiếng "rắc" khô khốc. Tang thi ngã sụp xuống, máu đen văng tung tóe. Đối diện với ba con tang thi đang đồng loạt lao tới, Tiểu Tuyết lùi lại một bước, rồi dùng toàn lực quét ngang cây búa, đánh bay cả ba như những con rối vô hồn.

Vũ Thanh ở vị trí trung tâm, vừa chiến đấu vừa quan sát kỹ lưỡng. Cậu tiến tới phía trước, thanh trường kiếm trong tay cắt qua không khí. Một con tang thi bị cậu hạ gục chỉ bằng một nhát chém ngang cổ. Tiếng động khiến những con khác nhanh chóng lao tới, nhưng chúng chỉ là những mục tiêu dễ dàng. Vũ Thanh khéo léo di chuyển, từng nhát kiếm của cậu đều nhanh, chuẩn xác và mạnh mẽ.Một con tang thi bị chém đôi ngay giữa không trung, máu đen bắn tung tóe, nhưng cậu không hề dừng lại.

Cả ba người không chỉ gϊếŧ tang thi, mà còn dọn sạch những chướng ngại vật trên đường đi. Những chiếc xe đổ nát bị đẩy qua một bên, các cành cây lớn chắn ngang đường bị Tiểu Tuyết đập vỡ bằng búa. Vân Hạ dùng dao găm cắt bỏ những dây leo quấn chặt hai bên, tạo ra một con đường thông thoáng.

Khi ánh nắng chiếu rọi qua những kẽ lá, trên con đường phía trước chỉ còn lại những xác tang thi rải rác. Mồ hôi lấm tấm trên trán cả ba, nhưng ánh mắt họ sáng lên vẻ kiên định. Vũ Thanh dừng lại, lướt nhìn đoạn đường phía trước đã trở nên dễ đi hơn rất nhiều.

"Chúng ta tiếp tục," cậu nói ngắn gọn, giọng điệu không chút cảm xúc, nhưng ánh mắt lại ánh lên một tia tự hào khi nhìn hai người đồng hành của mình. Họ lại bước đi, bỏ lại phía sau khung cảnh hoang tàn của những chướng ngại đã được dọn sạch.