Cả ba người tiếp tục tiến bước, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn khi họ càng đi sâu vào khu vực đầy rẫy nguy hiểm. Tiếng rêи ɾỉ của tang thi không còn rời rạc mà ngày càng dày đặc, như muốn bao vây lấy họ.
Vũ Thanh giơ tay ra hiệu dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước. Một nhóm tang thi đông đúc đang tập trung quanh một chiếc xe tải bị lật. Mùi máu thối rữa bốc lên nồng nặc. Cậu quay sang Vân Hạ và Tiểu Tuyết, hạ giọng: "Chúng ta chia ra dụ chúng đi. Vân Hạ ở phía trái, Tiểu Tuyết bên phải, em sẽ lo phần giữa."
Không chần chừ, Vân Hạ nhẹ nhàng di chuyển, thân hình linh hoạt ẩn vào bóng tối. Tiểu Tuyết siết chặt búa trong tay, ánh mắt đầy quyết tâm. Vũ Thanh bước thẳng về phía trước, trường kiếm trong tay ánh lên sắc lạnh.
Những tiếng rêи ɾỉ nhanh chóng chuyển thành tiếng gào thét khi tang thi nhận ra có người. Một cuộc chiến lại bắt đầu. Mỗi nhát kiếm của Vũ Thanh đều nhanh và chính xác, mở ra con đường thẳng qua giữa đám đông. Tiểu Tuyết với sức mạnh vượt trội đập tan những con tang thi cản đường, trong khi Vân Hạ tấn công từ phía sau, chớp nhoáng và hiệu quả.
Khi xung quanh chỉ còn là xác tang thi chất đống, cả ba người nhìn nhau gật đầu. Họ lại tiếp tục, không chút do dự, quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ trước khi trời tối.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng gay gắt chiếu xuống những mảnh vỡ rải rác trên con đường đầy xác tang thi. Sau khi quét sạch những kẻ cản đường, Vũ Thanh định bảo mọi người tạm nghỉ trong một căn nhà hoang bên đường để hồi sức. Nhưng chưa kịp dứt lời, một tiếng rít xé gió vang lên, và từ đâu đó, một bóng đen lao ra với tốc độ kinh hoàng, nhằm thẳng vào Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết chỉ kịp quay lại, đôi mắt mở lớn khi thấy móng vuốt dài của con tang thi chỉ còn cách trái tim mình vài centimet. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo của cái chết bao trùm. "Mình xong rồi... lần này thật sự không thoát được..." Ý nghĩ vụt qua đầu cô, đôi chân như hóa đá, không thể di chuyển.
Ngay lúc đó, một lớp băng mỏng bao phủ quanh cơ thể Tiểu Tuyết, phản ứng bản năng từ khả năng hỗ trợ của cô. Móng vuốt của tang thi chạm vào lớp băng, tạo ra một tiếng rạn nứt chói tai. Nhưng lực tấn công mạnh mẽ của nó vẫn đẩy Tiểu Tuyết bay ngược về phía sau, va mạnh vào bức tường gạch đổ nát.
Cơ thể cô trượt xuống, miệng khẽ phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Lớp băng bao quanh vỡ vụn, văng ra khắp nơi. Cơn đau như xé toạc l*иg ngực, Tiểu Tuyết thở dốc, sắc mặt tái nhợt.
Vũ Thanh là người phản ứng nhanh nhất. Chỉ trong tích tắc, cậu đã dựng lên một lớp khiên Vũ Băng bao quanh Tiểu Tuyết, bảo vệ cô khỏi đòn tấn công tiếp theo của tang thi. Không chần chừ, Vũ Thanh lao về phía con tang thi, đôi mắt lạnh lùng như băng.
Thanh trường kiếm của cậu sáng lên, từng mảnh băng vụn từ kỹ năng Mảnh Vũ Băng vυ't tới như mũi dao, nhưng tang thi này nhanh nhẹn một cách khó tin. Nó né tránh với tốc độ kinh hồn, liên tục áp sát và tung đòn phản công. Vũ Thanh phải liên tục lùi bước, dựng thêm lớp khiên để chống đỡ những cú đánh uy lực từ kẻ thù. Mỗi lần bị trúng đòn, cơ thể cậu rung lên, khóe môi lấm tấm máu nhưng ánh mắt vẫn không lộ ra chút yếu đuối nào.
Vân Hạ vội vàng chạy đến chỗ Tiểu Tuyết, nâng cô dậy. "Em có sao không?"
Tiểu Tuyết yếu ớt lắc đầu, giọng run run: "Không sao... may mà nhờ có Vũ Thanh..."
Sau khi xác nhận Tiểu Tuyết ổn, Vân Hạ định lao vào hỗ trợ, nhưng Vũ Thanh cất giọng lạnh lẽo trong lúc chiến đấu: "Không được! Tỷ không phải đối thủ của nó. Lại bảo vệ Tiểu Tuyết đi, để em lo."
Cậu vừa nói vừa né tránh cú về chớp nhoáng của tang thi, ánh kiếm lóe lên trong tay, kiên cường đối đầu với kẻ thù mà không lùi bước.
Trận chiến ngày càng kéo dài, và phần thắng nghiêng dần về phía con tang thi. Thể lực của Vũ Thanh suy yếu thấy rõ, mỗi cú đánh của cậu trở nên chậm chạp và kém chính xác. Trong khi đó, con tang thi càng đánh càng hăng, từng đòn đánh của nó mang theo sức mạnh và tốc độ hủy diệt.
Vũ Thanh thở dốc, mồ hôi chảy dọc gương mặt, nhưng trong đầu cậu vẫn luôn tỉnh táo. "Không thể kéo dài thêm… mình phải kết thúc nó ngay bây giờ." Nảy ra một ý tưởng, cậu giả vờ yếu thế hơn, cố tình lộ ra một sơ hở lớn. Con tang thi như nhận ra cơ hội, lao thẳng về phía cậu, móng vuốt sắc nhọn đâm xuyên qua cánh tay trái của Vũ Thanh.
Cảm giác đau buốt lan ra khắp cơ thể, nhưng Vũ Thanh chỉ nhếch môi cười lạnh. Cậu dùng tay phải siết chặt cánh tay của con tang thi, giữ nó tại chỗ. Tay còn lại, cậu nâng thanh trường kiếm lên, ánh mắt sắc bén như dao: "Lần này thì mày chạy nữa đi!"
Chỉ trong chớp mắt, lưỡi kiếm cắt ngang qua hộp sọ của con tang thi, tạo nên một âm thanh ghê rợn. Hộp sọ bị chia làm hai, đầu tang thi rơi xuống đất, cơ thể nó đổ gục. Trận chiến kết thúc, nhưng cũng là lúc cơ thể Vũ Thanh không còn trụ nổi. Cậu ngã quỵ xuống đất, hơi thở nặng nề và cơ thể run rẩy.
Hệ thống xuất hiện, giọng nói vang lên đầy căng thẳng: "Ký chủ, không xong rồi! Virus tang thi đã xâm nhập vào cơ thể người."
Vũ Thanh nhíu mày, giọng mệt mỏi: "Làm sao bây giờ?"
"Người mau lấy tinh thạch trong hộp sọ tang thi kia! Tinh thạch chứa năng lượng có thể giúp người bài trừ virus. Sau đó tìm một nơi yên tĩnh, vận dụng phép huấn luyện."
Không cần hỏi thêm, Vũ Thanh nghiến răng đứng dậy, chỉ tay về phía tang thi: "Vân Hạ tỷ, lấy viên tinh thạch trong hộp sọ nó cho ta! Tiểu Tuyết tỷ, dẫn ta vào căn nhà kia để tìm một chỗ yên tĩnh!"
Vân Hạ và Tiểu Tuyết không kịp hỏi thêm gì, lập tức làm theo. Vân Hạ nhanh chóng tìm được viên tinh thạch trong não tang thi, nó to bằng quả trứng gà và phát ra ánh sáng nhợt nhạt. Trong khi đó, Tiểu Tuyết dìu Vũ Thanh vào một căn nhà hoang gần đó, đặt cậu ngồi xuống ở góc khuất.
Vũ Thanh ngồi xếp bằng, tay giữ chặt viên tinh thạch. Dưới sự dẫn dắt của hệ thống, cậu vận dụng phương pháp huấn luyện, hấp thu năng lượng từ viên tinh thạch. Ánh sáng từ nó dần nhỏ lại khi năng lượng bị hút vào cơ thể cậu. Bên trong, nguồn năng lượng mạnh mẽ tỏa ra, bao phủ các tế bào bị nhiễm virus, áp chế chúng từng chút một. Sự đau đớn không ngừng dâng lên, mồ hôi ướt đẫm áo Vũ Thanh, nhưng cậu không dừng lại.
Bên ngoài, Tiểu Tuyết đứng canh gác, ánh sáng từ kỹ năng Nguyệt Quang Hỗ Trợ bao bọc lấy cô và Vũ Thanh. Ánh sáng trắng mờ từ kỹ năng kết hợp với tia nắng từ mặt trời xuyên qua lớp kính, chiếu xuống viên đá lưu ly trong tay Tiểu Tuyết, tạo nên một cảnh tượng kỳ ảo.
Ở bên kia, Vân Hạ siết chặt vũ khí trong tay, ánh mắt cảnh giác quét qua từng góc đường. Cô đứng như tấm khiên bảo vệ cho hai người, không cho phép bất kỳ mối nguy nào tiếp cận. Trong lòng cô, một quyết tâm mạnh mẽ trỗi dậy: "Dù có thế nào cũng phải bảo vệ được bọn họ."