Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 36

Ngay khi vừa đóng cửa lại, Vũ Thanh không kìm được nữa, cơ thể mềm nhũn sụp xuống sàn, hơi thở nặng nề như vừa trải qua một trận chiến sống còn. Ngực cậu phập phồng dữ dội, từng hơi thở như muốn rút cạn sức lực cuối cùng.

Từ trên cao, hệ thống công đức 667 hiện lên, giọng điệu đầy vẻ cà khịa:

"Kí chủ à, người cớ gì phải ra vẻ mạnh mẽ làm gì để bây giờ khổ như thế này?"

Vũ Thanh nằm bệt dưới đất, đôi mắt nhắm hờ, hơi thở vẫn chưa ổn định, cậu cất giọng yếu ớt nhưng không kém phần bực bội:

"Ngươi câm mồm cho ta."

667 không dừng lại mà tiếp tục châm chọc:

"May cho người là tổ chất cơ thể đã được nâng cao, nếu không thua Thành Lộc là chắc rồi. Cơ mà... hắn ta thật sự không phải nhân vật trong cốt truyện chứ?"

Vũ Thanh khẽ nhíu mày, cảm giác bất an lại dâng lên:

"Hắn có thật sự không phải không? Ngươi có chắc không đấy?"

Giọng điệu 667 trở nên nghiêm túc hơn, nhưng vẫn có chút tự mãn:

"Kí chủ, người phải tin tưởng chức năng hệ thống của ta chứ! Ta đã tra đi tra lại 10 lần rồi, hắn ta tuyệt đối không phải nhân vật trong cốt truyện!"

Vũ Thanh hừ lạnh, giọng khàn khàn đầy mỉa mai:

"Ngươi là cái hệ thống lỗi thời, cũng có thể tra sai mà."

667 lập tức phản pháo, giọng nói đầy vẻ tự ái:

"Kí chủ, người không được xúc phạm ta! Ta là hệ thống trí tuệ mới nhất, được trang bị công nghệ tiên tiến nhất, tích hợp chức năng tra cứu, phân tích, dự đoán và hàng loạt những tính năng vượt trội mà các hệ thống khác mơ cũng không có! Ta còn có thể..."

Trong khi 667 thao thao bất tuyệt về những công năng "tuyệt vời" của mình, Vũ Thanh chẳng buồn nghe. Cậu chống tay đứng dậy, bước đến bàn, ánh mắt vô tình lướt qua khung cửa sổ.

Bên ngoài, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống sân tập, nơi những tiếng hò hét luyện tập vẫn không ngừng vang lên. Đám người đang ra sức rèn luyện, nhưng Vũ Thanh biết rõ, nếu không có sự kỷ luật nghiêm ngặt, họ sẽ chẳng khác gì một đám ô hợp.

Cậu híp mắt, lòng tự nhủ:

"Ta không tin một kẻ như Thành Lộc chỉ là một cảnh sát bình thường. Có khi nào hắn còn nguy hiểm hơn cả những nhân vật trong cốt truyện không?"

667 vẫn đang lải nhải ở phía sau, nhưng Vũ Thanh chẳng buồn quan tâm, ánh mắt cậu dần trở nên sắc bén như đang toan tính điều gì đó.

Vũ Thanh ngồi xuống chiếc bàn gỗ trong phòng, ánh mắt sắc lạnh đăm chiêu nhìn vào khoảng không trước mặt. Ngón tay thon dài nhịp nhẹ trên mặt bàn, từng tiếng gõ như nhịp trống thúc giục. Sau vài giây, cậu cất giọng trầm tĩnh nhưng đầy uy nghiêm:

"Hệ thống, mau ra đây. Cùng nghĩ cách giúp ta đưa bọn họ đến căn cứ của Long Nhật, khoảng cách chỉ có 15 km, không thể quá khó chứ?"

Ánh sáng xanh nhàn nhạt lóe lên trong không khí, hệ thống 667 hiện ra, dáng vẻ có chút uể oải. Nó lơ lửng trước mặt Vũ Thanh, tay chống hông với một biểu cảm nghi hoặc:

"Kí chủ, người tính đưa bọn họ đi bộ hay cưỡi ngựa đây? Bọn người đó yếu xìu như đám cỏ khô ngoài kia, đi 15 km mà không có xe cộ thì đảm bảo chết nửa đường."

Vũ Thanh nhíu mày, ánh mắt sắc bén liếc qua hệ thống:

"Ngươi nói xem, nếu là ta, làm sao lại không nghĩ đến việc kiếm phương tiện? Điều ta muốn biết là làm sao để đảm bảo bọn họ sống sót trước lũ tang thi và không kéo nhau chết lãng phí dọc đường."

667 chống cằm suy tư, đôi mắt lấp lánh như màn hình LED chớp nháy vài lần. Sau đó, nó chợt vỗ tay một cái:

"À há! Nếu kí chủ muốn thì chỉ cần làm thế này..."

Hệ thống chậm rãi phác thảo kế hoạch:

Đầu tiên, kiểm tra xem khu vực lân cận có chiếc xe nào khả dụng không. Có thể tìm xe tải lớn hoặc xe buýt để chở mọi người.

Thứ hai, chia nhóm người ra làm hai nhóm: nhóm cầm vũ khí để bảo vệ và nhóm vận chuyển đồ. Những người không có khả năng chiến đấu phải được dặn dò kỹ càng không tự ý rời khỏi đội hình.

Thứ ba, dọn sạch tuyến đường trước khi xuất phát. Sử dụng các kỹ năng như Tuyết Vụ của kí chủ để tạo lớp ngụy trang và giảm khả năng phát hiện của tang thi.

Vũ Thanh lặng im nghe, gật đầu đồng tình với phần lớn ý kiến. Cậu nhẹ giọng hỏi:

"Còn tang thi cấp cao thì sao? Ngươi nghĩ chúng ta có thể đối phó không?"

667 ngập ngừng một chút, sau đó đáp:

"Tạm thời chưa phát hiện tang thi cấp cao trong phạm vi 15 km. Nhưng kí chủ cũng đừng chủ quan, nên chuẩn bị một vài chiêu bài phòng thân. Ví dụ như..."

Hệ thống bắt đầu luyên thuyên liệt kê các cách thức đối phó với tình huống bất ngờ. Trong lúc đó, Vũ Thanh chống tay lên cằm, ánh mắt lóe lên tia toan tính. Cậu không chỉ muốn đưa người đến căn cứ Long Nhật, mà còn muốn thăm dò phản ứng của hắn khi bất ngờ thấy sự xuất hiện của đoàn người này.

Hệ thống vẫn đang thao thao bất tuyệt, không nhận ra ý đồ thực sự ẩn sâu trong ánh mắt của Vũ Thanh.

Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn yếu ớt chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị của Vũ Thanh. Cậu ngồi trên chiếc ghế gỗ, ánh mắt sắc lạnh đảo qua bốn người đang đứng trước mặt. Không khí căng thẳng bao trùm, không ai dám lên tiếng trước khi cậu mở lời.

"Sáng mai, ta và Vân Hạ, Tiểu Tuyết sẽ rời đi đến căn cứ trung tâm." Vũ Thanh dừng lại, ánh mắt quét qua từng người. "Trên đường đi, chúng ta sẽ xử lý tang thi dọc tuyến đường để dọn sạch chướng ngại. Ngày kia, khi dẫn toàn bộ mọi người đến căn cứ, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn."

Ngọc Dao thoáng cau mày, bước lên một bước, giọng lo lắng:

"Vũ Thanh, để đệ tự mình đi nguy hiểm lắm. Hay là để tỷ đi cùng, còn Thành Lộc ở lại huấn luyện nhóm người kia?"

Thành Lộc đứng cạnh đó, sắc mặt không đổi, nhưng ánh mắt sáng lên sự quan tâm. Anh chậm rãi nói:

"Cậu cũng không cần liều lĩnh như vậy. Một mình vừa bảo vệ hai người vừa chiến đấu, quá sức đấy."

Vũ Thanh lắc đầu, giọng cậu lạnh lùng nhưng kiên định:

"Không cần. Ngọc Dao tỷ và Thành Lộc ca ở lại huấn luyện đám người đó, quan trọng hơn. Họ phải sẵn sàng chiến đấu nếu chúng ta gặp biến cố. Với lại..." Cậu quay sang Vân Hạ và Tiểu Tuyết, ánh mắt mang chút nghiêm nghị. "Hai người phải học cách tự chiến đấu và phối hợp. Đây là cơ hội tốt để kiểm tra thực lực."

Vân Hạ nhíu mày, dường như không hài lòng với lời nói đó. Cô khẽ cười lạnh, nhưng ánh mắt lại lóe lên sự quyết tâm:

"Đệ yên tâm, tỷ sẽ không để đệ phải gánh hết đâu. Tỷ không phải loại chỉ biết đứng phía sau nhìn người khác chiến đấu."

Tiểu Tuyết nắm tay chị mình, ánh mắt kiên định:

"Đệ cứ tin ở chúng ta. Trên đường đi, bọn ta sẽ không làm phiền đến đệ."

Ngọc Dao vẫn không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Cô liếc qua Thành Lộc:

"Nếu đã vậy, tỷ và Thành Lộc sẽ ở lại. Nhưng đệ nhớ phải cẩn thận."

Thành Lộc đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh:

"Cậu nhớ giữ sức. Đừng hành hạ bản thân đến mức kiệt quệ." Anh khẽ liếc qua, thấy cậu không đáp, chỉ nhíu mày nhìn sang nơi khác.

Không muốn để không khí thêm nặng nề, Vũ Thanh chuyển hướng câu chuyện, giọng điệu nhẹ hơn:

"Vân Hạ sẽ để lại đủ thức ăn cho tất cả mọi người. Sáng mai chúng ta sẽ đi sớm, tránh gây chú ý."

Nhìn thấy sự lo lắng vẫn còn trên khuôn mặt Ngọc Dao và Thành Lộc, cậu cười nhạt, ánh mắt tràn đầy tự tin:

"Yên tâm, đệ không yếu đuối như mọi người nghĩ đâu."

Cậu đứng dậy, ra hiệu cho họ rời đi. Lúc họ bước ra khỏi phòng, ánh mắt Thành Lộc vô thức liếc lại phía cậu một lần nữa, như muốn xác nhận cậu thực sự ổn. Nhưng khi thấy dáng vẻ ung dung của Vũ Thanh, anh chỉ khẽ lắc đầu, cười nhẹ rồi đóng cửa.