Em Có Thể Lấy Xúc Tu Của Anh Được Không?

Chương 8: Gặp con người độc ác

Dưới ba lớp đất.

Mặc cho ánh sáng của vòng đèn đều bật, ánh sáng vẫn vô cùng yếu ớt.

Ánh sáng vàng ấm mờ tối loáng thoảng phác họa ra hình dạng không gian dưới tầng hầm.

Đây là một căn phòng chẳng ra sao, hai phần ba diện tích không gian đều bị đầm nước chiếm cứ; dưới đất là nham thạch lởm chởm gồ ghề, giống như môi trường sống của loài bò sát máu lạnh; nhưng một phần ba diện tích góc phòng còn lại thì đặt giường và bàn đọc sách, thứ mà chỉ loài người mới dùng đến.

Một cái bóng hình người đen thùi ngồi trước bàn đọc sách, chỉ có thể thấy được đường nét sườn mặt thanh thoát đẹp đẽ.

Tay người đó lật trở một cái, dường như đang đọc sách.

Đây chính là con người độc ác Thẩm Tế Nguyệt hung tàn đáng sợ, gϊếŧ nấm như ngóe trong lời đồn đó ư?

Hứa Mạt Mạt bất giác tiến về trước mấy bước, dán mặt lên tường kính, muốn nhìn rõ hơn.

Nhưng mắt loài người vốn yêu cầu ánh sáng tương đối cao, cô vẫn không thấy rõ.

Lục Dương bước từ phía sau tới, vỗ bả vai cô, sau đó giơ tay gõ lên cửa kính “cốc cốc cốc”, kế tiếp chào hỏi lịch sự: “Chào buổi chiều, Thiếu tá Thẩm, cho hỏi hôm nay ngài thấy thế nào?”

Bóng người trong tối dường như không nghe thấy, tiếp tục chậm rãi lật sách.

Lục Dương mỉm cười: “Ngài vẫn hài lòng với sách chúng tôi đưa cho ngài lần trước chứ? Nếu như còn cần gì khác, có thể nói với Hứa Mạt Mạt... À, Hứa Mạt Mạt chính là trợ lý của ngài tới phỏng vấn hôm nay, là một cô bé rất dễ thương. Bây giờ, ngài có tiện gặp mặt em ấy một chút không?”

Lần này, rốt cuộc người bên trong mở miệng, chỉ có một chữ: “Cút!”

Hình như đã rất lâu cậu không nói chuyện, giọng vừa khàn vừa trúc trắc, ngay cả cây nấm như Hứa Mạt Mạt cũng có thể nghe ra sự nóng nảy và mất kiên nhẫn trong câu chữ đó.

Nhưng hình như Lục Dương hoàn toàn không nhận ra, vẫn mỉm cười như cũ: “Vậy tôi bảo em ấy vào nhé. Thiếu tá Thẩm, ngài chắc chắn sẽ thích em ấy.”

Dứt lời, Lục Dương ấn vào một cái nút bên cạnh: “Được rồi, bây giờ cậu ấy không nghe chúng ta nói chuyện nữa.”

Anh mỉm cười hỏi Hứa Mạt Mạt: “Em muốn vào gặp cậu ấy không?”

Hứa Mạt Mạt gật đầu không chút do dự.

Cô rời khỏi rừng rậm, lìa xa quê nhà chính là để tìm anh ta.

Không có bất cứ chuyện gì có thể khiến cô thay đổi ý định.

“Vậy được rồi.” Lục Dương lấy một cái nút tròn màu đỏ đưa cho cô: “Sau khi em vào, nếu như cậu ấy muốn tấn công em thì hãy ấn cái nút này. Nhớ kỹ, nhấn rồi thì không được buông tay, trừ khi cậu ấy hoàn toàn ngã xuống, hoặc là em tuyệt đối an toàn, nhớ chưa?”

Hứa Mạt Mạt gật đầu: “Em nhớ rồi.”