Em Có Thể Lấy Xúc Tu Của Anh Được Không?

Chương 7: Ký tên

Bên trên giấy điều động tạm thời viết đối tượng điều động: Thí nghiệm số hiệu 00S (Cựu Đội trưởng Đội một Ban hành động đặc biệt – Thẩm Tế Nguyệt)

Đầu mày Tiến sĩ Cù nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi: “Sao ngài lại mượn Thẩm Tế Nguyệt? Một Người thức tỉnh cấp S như ngài, cộng thêm một đám đội viên cấp A kia còn chưa đủ sao?”

Tạ Trăn “Ờ” một tiếng: “Thành phố sương mù, khu ô nhiễm cấp S, một nơi rất kỳ quái, từ trường mạnh, thông số ô nhiễm cao, tất cả vũ khí thông minh đều mất tác dụng, ngay cả con người bước vào cũng lập tức gia tăng tốc độ biến dạng, đã có hai tiểu đội tuần tra bị diệt sạch trong đó rồi.”

Anh ta ngửa tay, cà lơ phất phơ nói: “Ông cũng biết cái gọi là Người thức tỉnh như chúng tôi ấy, sức mạnh càng lớn, tốc độ biến dạng càng nhanh, nếu có thể không mạo hiểm thì không nên mạo hiểm.”

Tiến sĩ Cù ngạc nhiên: “Chẳng phải Thành phố sương mù rất ít xuất hiện tại khu vực hoạt động của con người sao?”

“Ai mà biết.” Tạ Trăn cũng lấy làm lạ.

Tiến sĩ Cù: “... Vậy ngài để Thẩm Tế Nguyệt mạo hiểm thì cũng đừng quên cậu ta không chỉ là vật thí nghiệm 00S của tôi, mà còn là em ruột của ngài.”

Tạ Trăn mỉm cười: “Thôi đi, lão Cù. Thẩm Tế Nguyệt đã là quái vật rồi. Thừa dịp trước khi nó mất hoàn toàn nhân tính mà tận dụng đồ bỏ đi, đó mới gọi là tận dụng triệt để, tiết kiệm tài nguyên, bảo vệ môi trường.”

Anh ta đứng lên, đẩy giấy điều động tạm thời tới trước mặt Tiến sĩ Cù, chậm rãi rút một chiếc bút từ túi áo trước ngực nhét vào tay Tiến sĩ Cù: “Tới đây, ký đi, ký xong, tôi đi dẫn người.”

Tiến sĩ Cù ném bút, giận dỗi: “Không ký!”

“Hầy, không ký đúng không?” Tạ Trăn híp mắt, ngón tay thong thả di chuyển xuống vị trí dưới cùng giấy điều động: “Nhìn thấy không? Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh đích thân ký tên. Tổng cục trưởng Thái bảo tôi tới lấy người. Thí nghiệm của ông đã thất bại rồi, lại còn không phối hợp với công tác của đơn vị cấp trên, còn muốn kinh phí sang năm nữa không?”

Tiến sĩ Cù càng tức hơn, nghiêm túc sửa miệng anh ta: “Thí nghiệm của tôi còn chưa thất bại!”

“Ông nói không thất bại là không thất bại à? Ông phải lấy thành quả ra chứng minh chứ. Ông dựa vào cái gì để lấy ra thành quả?” Tạ Trăn giống như dỗ trẻ con, nhét bút lại vào tay ông: “Ký đi. Ký xong, lúc xin kinh phí, tôi nói giúp ông.”

Tiến sĩ Cù vừa nghe vậy, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Ngài nói thật?”

Tạ Trăn: “Thật, nếu kinh phí sang năm ít, tôi lấy kinh phí từ Ban hành động đặc biệt bù vào cho ông.”

Tiến sĩ Cù lầm bầm: “Vậy còn được.”

Sau đó ký tên một cách không tình nguyện.

Mi mắt Tiến sĩ Cù nhấc lên, thấy Tạ Trăn vẫn còn đứng đơ ra đó, ông mất kiên nhẫn hỏi: “Sao ngài còn chưa cút?”

“Vội cái gì?” Tạ Trăn cẩn thận gấp giấy điều động tạm thời cất vào túi rồi mới thong thả nói: “Hình như lúc nãy Chủ nhiệm Lục muốn dẫn trợ lý nhỏ đi gặp nó, đợi người ta gặp mặt xong, tôi dẫn người đi cũng chưa muộn.”