Em Có Thể Lấy Xúc Tu Của Anh Được Không?

Chương 9: Xúc tu

Lục Dương nhìn balo nặng trịch phía sau lưng cô: “Tạm thời để anh cầm giúp balo của em cho.”

“Cảm ơn Chủ nhiệm Lục.” Cô ngoan ngoãn tháo balo xuống chuyển cho anh.

“Không cần gọi chủ nhiệm, gọi anh Lục là được rồi... Ặc, nặng thế!” Lục Dương bất ngờ.

Mặt cô ửng đỏ: “Là đặc sản mang từ quê em lên.”

Lục Dương bật cười, mở khóa cửa: “Vào đi.”

Cửa kính lẳng lặng mở ra.

Lúc này, Hứa Mạt Mạt mới để ý cửa kính trong suốt kia dày gần một mét.

Cô nhẹ chân, chầm chậm đi vào.

Mặt đất dưới chân gập ghềnh, vừa ẩm ướt vừa trơn trượt. Không khí xung quanh càng ẩm hơn, thấm đẫm hơi nước, thậm chí có phần nặng trĩu.

Một giọt chất lỏng lạnh băng nhỏ từ đỉnh đầu xuống, rơi thẳng lên mặt cô.

Cô dùng ngón tay lau đi, vươn đầu lưỡi liếʍ thử. Là nước, mang theo chút vị tanh gần như không nhận ra.

“Chào anh...” Hứa Mạt Mạt nhìn bóng người trong tối, nhỏ giọng chào hỏi: “Em tên Hứa Mạt Mạt, anh có thể gọi em là Bé Nấm. Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ là trợ lý của anh...”

Lời còn chưa dứt, một luồng gió sắc như dao đánh tới.

Mang theo giọt nước nho nhỏ quất vào mặt, đau rát.

Giây kế tiếp, một tiếng ầm trầm đυ.c, có thứ gì đó lướt qua sát mặt cô, đập lên vách kính bên cạnh.

Toàn bộ tầng hầm dường như đều run rẩy.

Cô xoay đầu nhìn, nương theo ánh sáng mờ ảo có thể thấy được chiếc xúc tu to khỏe màu nâu hồng.

Dưới làn da mềm mại, máu thịt tươi sống đang ngọ nguậy, toát ra mùi vị mê người.

Đây là... xúc tu của Thẩm Tế Nguyệt.

Ực.

Hứa Mạt Mạt không nhịn được nuốt nước bọt.

Trông có vẻ ngon quá.

Dưới bóng tối, giọng nói khàn khàn vang lên lần nữa: “Tôi không cần trợ lý... Không muốn chết thì cút!”

Cô không khỏi co rúm lại.

Nhưng sợ hãi hoàn toàn không át được bản năng sinh lý.

Thậm chí cô chẳng có thời gian suy nghĩ tại sao con người tàn ác Thẩm Tế Nguyệt lại mọc xúc tu.

Cô đã rất, rất lâu không có gì lấp đầy bụng.

Kể từ khi chui vào cơ thể Hứa Mạt Mạt, nhất là sau khi vào Thành phố A, cô chỉ có thể ăn đồ ăn của loài người.

Đồ ăn của loài người ngon, nhưng những thứ đó vốn không đủ.

Cô bây giờ thèm ăn đến độ sợi nấm trong người sắp không khống chế nổi mà muốn vươn ra, cắm rễ vào xúc tu cường tráng, hút từng ngụm từng ngụm dinh dưỡng dồi dào và gen máu thịt mạnh mẽ.

Hứa Mạt Mạt bất giác giơ tay lên, muốn chạm vào món ngon trong mơ của mình...

Nhưng cô đã quên trên tay mình còn cầm công cụ khống chế mà Lục Dương đưa.

Trong bóng tối, lại một xúc tu nữa phóng tới.