Gặp Được Nhau

Chương 12

Hoàng Li khϊếp sợ nhìn kẻ mù lòa, nói: “Anh à, hành động nhanh như vậy?!?”

“Nghĩ gì thế!” Kẻ mù lòa nhíu mày.

“Anh chỉ đánh dấu tạm thời, giúp em ấy vượt qua kỳ phát tình thôi.”

Lần này ánh mắt Hoàng Li nhìn anh có chút kỳ quái, thận trọng hỏi: “Anh à… Không lẽ là không được hả?”

“…”

“…”

Hoàng Li thấy anh không nói lời nào thì luống cuống, trong đầu chạy qua mấy chục loại phương pháp chạy trốn. Sau đó nghĩa thấy không đúng! Mặc dù anh trai lợi hại nhưng anh trai không thấy đường mà!

Kẻ mù lòa hít sâu một hơi, nghĩ đến em gái mình. Máu chảy ruột mềm, không thể động thủ, không thể động thủ…

Hoàng Li lặng lẽ di chuyển đến cạnh cửa, nắm lấy tay nắm cửa, quay đầu nhìn về kẻ mù lòa nói: “Anh, em xin lỗi!”

Nói xong lập tức mở cửa, lẻn ra ngoài, đóng cửa, chạy xuống lầu. Động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động làm liền một mạch.

Trên bàn cơm tối quả thực có dấu hiệu Tam quốc thành lập.

Hướng Nam là kẻ mù lòa đang chậm rãi ăn cơm. Về phía tây thì Hoàng Li gắp cho nhóc tội nghiệp mấy đũa thức ăn, lại gắp cho kẻ mù lòa mấy đũa thức ăn. Cô nhìn chằm chằm, muốn mở mang đầu óc xem anh trai nhà mình có cử động gì mới. Về hướng đông có nhóc tội nghiệp không biết chuyện gì xảy ra, chỉ lo cúi đầu ăn cơm, thứ Hoàng Li gắp cho đều ăn hết. Cậu cảm giác mình ăn đã no hết cỡ, chịu không nổi buồn tủi ngẩng đầu nhìn mẹ Khương ngồi bên cạnh Hoàng Li một cái.

Mẹ Khương nhìn thấy mà cũng không biết nên cười hay nên đau lòng. Bà nhích lại gần Hoàng Li nhỏ giọng nói: “Li Li à, Tiểu Ngụ không ăn nổi nữa.”

Lúc này Hoàng Li mới phát hiện nhóc tội nghiệp ngồi đối diện mình đã cúi sát mặt vào chén cơm, cười ha hả nói: “Anh Tiểu Ngụ, anh ăn no rồi hả?”

“Ừm!” Nhóc tội nghiệp nghe thấy tên mình được điểm đến, lập tức đặt đũa xuống bưng chén đứng lên.

“Tôi đi rửa chén.”

“Ài ài ài đừng nha! Anh Tiểu Ngụ trò chuyện tiếp một lát đi mà!” Hoàng Li cũng để đũa xuống theo. Cô còn muốn nhìn anh trai chọc chị dâu mà!

Nhóc tội nghiệp vội vàng đi vào phòng bếp, không hề quay đầu nói: “Không có việc gì, không có việc gì, ăn xong rồi cũng có thể trò chuyện!”

Kẻ mù lòa chờ nhóc tội nghiệp đi vào phòng bếp đóng cửa lại, cũng buông đũa xuống, cầm lấy khăn tay bên cạnh bàn lau miệng, nói: “Li Li, em muốn xem kịch thì đến rạp hát mà xem.”

Suy nghĩ của Hoàng Li bất ngờ bị nói toạc ra nên cô cũng không dám ở lại lâu, cầm chén đũa đi vào phòng bếp luôn. Vốn dĩ cô còn muốn đơn độc tâm sự cùng nhóc tội nghiệp rồi nhìn xem có cái gì mới để hóng chuyện. Kết quả cô chỉ vừa vặn đi thoáng qua lại ngửi thấy trên thân nhóc tội nghiệp có mùi tin tức tố Alpha nhàn nhạt, trên mặt Hoàng Li xuất hiện biểu tình khϊếp sợ. Anh trai đắc thủ rồi?!?

“Đến đây, ô mai mà Li Li chúng ta thích ăn nhất đây.” Mẹ Khương đã lâu không gặp Hoàng Li, cố ý chuẩn bị hoa quả gọt rồi làm thức ăn vặt mà cô thích.

“Cám ơn mẹ Khương!” Hoàng Li ngay lập tức cầm nĩa, bưng đĩa ô mai, mắt nhìn về hai người còn lại ngồi trên ghế sô pha. Ể? Thế mà giao tiếp gần chút cũng không có.

Nhóc tội nghiệp không biết vì sao hôm nay Hoàng Li luôn luôn nhìn cậu chằm chằm. Cậu ngẫm lại có thể kẻ mù lòa là nguyên nhân nên cậu lặng lẽ dịch ra vành ghế sô pha một chút.

Kẻ mù lòa cảm thấy cậu di chuyển ra khá xa. Không cần nghĩ cũng biết ai là nguyên nhân.

“Li Li.”

Hoàng Li giật mình, cái tiết tấu này không đúng! Nhưng mình vẫn phải giả vờ không có gì phát sinh hỏi: “Sao thế? Anh hai cũng muốn ăn ô mai hả?”

“Ăn xong ô mai thì em có thể về.” Kẻ mù lòa bưng trà nhấp một miếng, vô cùng thẳng thắn đuổi người.

Hoàng Li lần đầu tiên bị kẻ mù lòa đuổi thẳng như vậy, nghĩ đến lúc này đoán chừng mẹ Khương cũng không giúp được, đành đặt hi vọng lên người nhóc tội nghiệp.

“Anh Tiểu Ngụ! Em vừa mới đến ăn cơm mà anh hai muốn đuổi em về kìa.” Hoàng Li mặt mày oan ức nhìn nhóc tội nghiệp bối rối.

“Sao?” Đột nhiên bị gọi tên mà nhóc tội nghiệp chẳng biết làm sao

“Vậy em ở lâu thêm một chốc, tâm sự cũng được.” Nhóc tội nghiệp nghĩ, dù sao cũng không phải trò chuyện với mình.

Ai biết được câu tiếp theo của Hoàng Li đã gợi vào chủ đề chính.

“Anh Tiểu Ngụ, có phải anh bị muỗi cắn không vậy?” Hoàng Li mặt mày ngây thơ hỏi.

Nhóc tội nghiệp trong nháy mắt lại cho rằng áo khoác mình không kéo hết khóa, đưa tay bịt lại bên trái cổ áo, ánh mắt hoang mang nói: “Hửm? Có thể là gần đây trong nhà đuổi côn trùng không kỹ lắm…”

“À… Ra thế hở…” Hoàng Li ý tứ sâu xa nhìn kẻ mù lòa một chút.

Kẻ mù lòa lại bắt đầu cảm thấy nhức đầu, đứa em gái này của mình thực sự là… Đã muốn nhìn đến thế thì cho em xem một chút.

Nhóc tội nghiệp bị đột kích bất chợt, không kịp đề phòng bị kẻ mù lòa kéo đến bên người, có chút hốt hoảng hỏi: “Sao vậy?”