“Gì ạ?” Nhóc tội nghiệp không nghe được câu sau.
Mẹ Khương xoay người cậu, đẩy về phía cửa, nói: “Tiểu Ngụ, cậu giúp tôi ra sân gọi cậu chủ vào ăn cơm nhé! Bà già tôi đây đi đứng bất tiện quá!”
Mẹ Khương nói xong thì quay người trở về phòng bếp, để lại nhóc tội nghiệp một mình đứng đó mà không biết có nên đi hay không.
Nhóc tội nghiệp nghĩ, dù gì kẻ mù lòa đã giúp mình vượt qua kỳ phát tình, anh cũng chưa bao giờ không cho phép mình làm gì. Thế nên, cậu bèn hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm ‘đừng hốt hoảng đừng hốt hoảng’ rồi chậm rãi đi ra cửa.
Trong sân, kẻ mù lòa ngồi dựa vào ghế treo cạnh bờ ao, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhóc tội nghiệp sợ đánh thức anh, rón ra rón rén đi đến cạnh ghế treo, vừa nhìn thấy một bên mặt của anh, lòng lại chẳng muốn gọi anh dậy nữa.
“Tiểu Ngụ à?”
Kẻ mù lòa nghe được tiếng bước chân của nhóc tội nghiệp, lúc cậu đi ra khỏi nhà thì đã tỉnh. anh vỗ vỗ vị trí bên người: “Ngồi đây đi em.”
Nhóc tội nghiệp ngồi xuống ghế treo, lại xê dịch sang bên cạnh chừa lại một chút khoảng trống giữa hai người.
“Mẹ Khương bảo sắp đến giờ cơm rồi anh.”
“Ừ, anh biết rồi.”
Kẻ mù lòa gật đầu, ngồi dậy lại hỏi: “Thân thể ổn chứ? Em có chỗ nào khó chịu không?”
“Em… em khỏe lắm rồi. Đêm qua cám ơn anh.” Nhóc tội nghiệp cúi đầu nghịch ngón tay của mình, không đoán được kẻ mù lòa sẽ hỏi như vậy.
Kẻ mù lòa nhấc tay đặt trên vai của cậu, nói: “Hai ngày này đừng trốn anh đấy nhé. Em cần có tin tức tố của Alpha làm bạn.”
Nhóc tội nghiệp muốn từ chối, nhưng cậu nghĩ không ra lý do, đành gật đầu trả lời: “Được.”
Kẻ mù lòa cười ra tiếng, đứng dậy ngửa tay đến trước mặt nhóc tội nghiệp, nói rằng: “Đi thôi! Về ăn cơm nào em.”
Nhóc tội nghiệp thả tay mình vào trong lòng bàn tay kẻ mù lòa, trong lòng lại thầm nhủ ‘vì tin tức tố yêu cầu mà thôi, do tin tức tố đòi đó, tại tin tức tố muốn đó nha.’
Cơm nước xong xuôi, kẻ mù lòa và nhóc tội nghiệp rúc trên ghế sô pha xem tivi. Mẹ Khương ngồi trên một cái ghế nhỏ khác đan khăn quàng cổ. Cậu xem một hồi thì có hơi buồn ngủ, nhịn không được nghiêng ngả trên vai kẻ mù lòa mà chợp mắt. Mẹ Khương vừa nhìn thấy như vậy thì lập tức chạy đi lấy chăn lông, trở về thì chứng kiến cảnh tượng cậu chủ nhà mình cúi xuống hôn lêи đỉиɦ đầu của nhóc tội nghiệp một cái. Mẹ Khương nhẹ nhàng đi qua, tung chăn lông đắp cho cả hai.
Kẻ mù lòa vươn tay quấn chăn lông kín kẽ, nhỏ giọng nói với mẹ Khương: “Mẹ hạ tiếng tivi đi.”
Mẹ Khương điều chỉnh âm lượng rồi trở lại trên ghế nhỏ tiếp tục đan khăn quàng. Bà đan xong một nửa, đứng lên hoạt động gân cốt một chút thì phát hiện hai người trên ghế sô pha đều ngủ say. Cả hai tựa đầu vào nhau. Mẹ Khương trong một chốc nhịn không được lấy ra điện thoại chụp lại cảnh này rồi chia sẻ cho bà chủ nhà mình.
Bà Hoàng ở nơi khác nhận được hình ảnh mà khϊếp sợ. Bà vốn dĩ cũng chỉ muốn cho con trai nhà mình thử một chút, không ngờ thật sự có thể thành công.
Lúc mặt trời lặn, một giọng nữ đánh thức hai người trên ghế sô pha.
“Anh hai! Em đến đây ăn chực!”
Hôm nay Hoàng Li liếc thấy ảnh chụp trên điện thoại của bà Hoàng nên nghĩ là anh trai mình đã đắc thủ. Cô còn cho rằng chỉ với vài ngày, anh mình hành động nhanh ghê! Mình nhất định phải tới hóng một chút!
Kẻ mù lòa bị đánh thức, hơi cau mày khó chịu, còn nhóc tội nghiệp mơ màng mở mắt ra. Cậu phát hiện mình dựa vào người khác nên ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, đúng lúc kẻ mù lòa cúi đầu xuống, rất trùng hợp dán môi lên trán nhóc tội nghiệp.
“A…! Đoản thọ quá! Trước mặt mọi người ngược cẩu kìa!” Hoàng Li che mắt nói.
Lần này nhóc tội nghiệp tỉnh rụi.
Kẻ mù lòa đắp tấm chắn lên trên người nhóc tội nghiệp, tự mình đứng lên nói với Hoàng Li: “Sao em lại tới đây vậy? Trước khi đến cũng không nói trước một tiếng?”
“Cho anh vui mừng và kinh ngạc đó.” Hoàng Li mặt mày thản nhiên nói.
“Mà ấy, nếu em nói trước là sẽ đến thì sao có thể nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy!”
Kẻ mù lòa không có cách kiềm hãm cô nên đành đi đến chân cầu thang để cô lên lầu cùng mình.
Nhóc tội nghiệp nhìn bọn họ lên lầu mà vẫn ngơ ngác, vươn tay chà xát mặt, cảm giác có hơi nóng.
“Hôm nay tới làm cái gì?” Kẻ mù lòa ngồi trên ghế trong phòng làm việc, có chút nhức đầu hỏi.
Hoàng Li tự giác cầm lấy ấm trà trên bàn rót cho mình một tách trà, bình tĩnh ung dung uống một ngụm, nói: “Em đến thị sát tiến độ của anh và chị dâu một chút.”
“…”
Kẻ mù lòa cảm giác em gái mình đang muốn lật trời: “Mẹ bảo em đến sao?”
“Không phải.” Hoàng Li thành thật trả lời, dù sao hoàn toàn chính xác không phải, là tự cô muốn đến.
Kẻ mù lòa thật sự không biết nói gì hơn, chỉ có thể dặn dò vài câu: “Lát nữa em nói chuyện chú ý một chút, hôm qua Tiểu Ngụ đến kỳ phát tình, hiện tại có thể không ổn định lắm.”