Gặp Được Nhau

Chương 10

“Đừng đi…” Omega vừa bị đánh dấu khá yếu ớt, vô cùng dính người. Cậu vừa nói vừa đưa tay vòng lấy cổ kẻ mù lòa.

Kẻ mù lòa vừa lo lắng mình không thể áp chế bản năng Alpha, vừa phải dỗ dành nhóc tội nghiệp: “Anh không đi. Tiểu Ngụ ngoan, anh đi lấy ít đồ có được không?”

“Không được…” Nhóc tội nghiệp nheo mắt nhìn anh. Kẻ mù lòa chuẩn bị tiếp tục dụ cậu, vừa mở miệng thì lại bị cậu cứ thế dùng miệng chặn lại.

Dù sao nhóc tội nghiệp cũng là tay mơ, chỉ biết môi kề môi. Mặc dù kỳ thật kẻ mù lòa cũng là tay mơ, nhưng làm Alpha vẫn thành công không học tự hiểu, há miệng dẫn dắt nhóc tội nghiệp hôn mình.

“Tiểu Ngụ, cục cưng, há miệng ra nào em…”

Nhóc tội nghiệp không biết sao mà không ăn gì hết lại muốn mình há miệng, nhưng cậu vẫn vâng lời làm theo lời kẻ mù lòa. Anh bị dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu khiến bản thân thật tình muốn mất khống chế đến nơi, hôn cậu thật lâu mới bằng lòng buông cậu ra.

“Tiểu Ngụ ngoan, anh trở về một chốc sẽ quay lại. Rất mau thôi em.” Kẻ mù lòa thở hổn hển nhưng vẫn dịu dàng, ấm áp dỗ dành.

Có thể là bởi vì nguyên nhân độ xứng đôi cao, nhóc tội nghiệp vẫn ôm chặt kẻ mù lòa không buông tay. Anh không có cách nào khác, chỉ có thể đắp chăn nằm với cậu, tự mình giải quyết một vài vấn đề.

Ngày hôm sau, nhóc tội nghiệp dậy sớm như mọi ngày. Cậu phát hiện đèn không tắt, còn cho rằng hôm qua mình quên. Chỗ tuyến thể đau nhức lại khiến cậu nhịn không được đưa tay chạm đến, muốn biết nguyên nhân vì sao.

“Dậy rồi sao em?” Kẻ mù lòa bị động tác nhóc tội nghiệp lay tỉnh, vẫn còn có chút buồn ngủ.

Nhóc tội nghiệp ngu cả người, xoay người cẩn thận hỏi: “Anh… Anh Trạch hả?”

“Ừ…”

Tối qua kẻ mù lòa đột nhiên bị giày vò nên ngủ khá trễ, anh không bằng lòng rời giường nên chui vào trong chăn thêm một chút.

Dường như nhóc tội nghiệp nhớ ra gì đó, sờ lên dấu răng chỗ tuyến thể xác nhận lại. Cậu ngồi dậy, nhìn khuôn mặt đang ngủ của kẻ mù lòa, bỗng chốc không biết làm sao để đối mặt với mối quan hệ của hai người bọn họ.

Nhóc tội nghiệp sợ phiền kẻ mù lòa đang ngủ nên ngồi dậy từ từ. Nhưng chân cậu vừa chạm đất đã bị anh vươn tay từ đằng sau lưng kéo cậu trở về.

Nhóc tội nghiệp không biết nên nói cái gì, lặng lẽ nhìn gương mặt của kẻ mù lòa nằm đối diện. Kẻ mù lòa trùm chăn cho hai người kín mít, một tay ôm lấy eo của cậu, một tay dán lên gáy cậu, để cho mình cùng cậu lại gần nhau hơn. Anh hơi cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên trán cậu.

“Buổi sáng tốt lành.” Chất giọng của kẻ mù lòa hơi khàn khàn bởi vì mới ngủ dậy. Âm thanh truyền đến tai của nhóc tội nghiệp lại biến thành chất giọng lười nhác vô cùng, khiến trong đầu cậu bỗng ‘oành’ một tiếng, nổ tung.

Nhóc tội nghiệp chỉ xem chuyện hôm qua là ngoài ý muốn. Cậu chợt cảm thấy việc kẻ mù lòa không thấy được cũng có chút ích với mình. Chí ít, anh không biết mình đang nhìn anh chằm chằm.

Kẻ mù lòa không nhìn cũng biết chắc rằng đầu óc của nhóc tội nghiệp lại chết máy. Anh xoa xoa đầu cậu, vén chăn lên rồi rời phòng.

Sau đó, khi nhóc tội nghiệp thấy anh đã đóng cửa lại, cậu mới đưa tay sờ vào trán, chỗ ban nãy được kẻ mù lòa hôn lên. Nhưng tay cậu vừa chạm nhẹ một cái thì rụt ngay về, cứ như là bị phỏng rồi.

Nhóc tội nghiệp ngây người một lát, sau đó cuộn mình chui vào chăn, chậm rãi ngọ nguậy để cho mình vùi vào nơi kẻ mù lòa nằm ngủ.

Chao ôi, mùi hương Alpha…

Lúc nhóc tội nghiệp xuống lầu, cậu phát hiện ánh mắt mẹ Khương nhìn cậu là lạ. Cậu đã cố ý mặc áo khoác cao cổ, tưởng là mình kéo khóa chưa hết nên cúi đầu nhìn thoáng qua, nhưng không có vấn đề gì mà!

Nhóc tội nghiệp đi đến trước mặt mẹ Khương, có chút không hiểu nổi, hỏi: “Mẹ Khương, bộ hôm nay trông con có gì ạ?”

“Không có! Hôm nay Tiểu Ngụ còn đẹp hơn mọi ngày!” Mẹ Khương cười tủm tỉm nhìn chung quanh một chút, chắc chắn kẻ mù lòa không có dưới lầu mới tiến đến bên cạnh nhóc tội nghiệp, hạ giọng hỏi thăm.

“Tiểu Ngụ này, hôm qua cậu chủ đánh dấu cậu rồi à?”

Nhóc tội nghiệp lập tức từ đỏ lừ từ mặt đến tận cổ, có chút không được tự nhiên, nói nhỏ: “Mẹ Khương, mẹ… sao mẹ lại hỏi chuyện này?”

“Ôi! Nửa đêm hôm qua mùi tin tức tố nồng đến mức một Beta như tôi cũng ngửi thấy.” Mẹ Khương đưa tay đến trước mũi phẩy phẩy mấy cái.

Chân tay nhóc tội nghiệp có chút luống cuống. Cậu không ngờ đêm qua kỳ phát tình của mình lại nghiêm trọng hơn tưởng tượng.

“Con… Dù hôm qua con đã tiêm thuốc ức chế, nhưng sau đó không biết vì sao không dằn xuống được.”

Cậu thấy bộ dáng mẹ Khương còn đang hóng diễn biến tiếp theo, đành tiếp tục mở miệng: “Hôm qua anh Trạch có giúp con đánh dấu tạm thời, ém lại kỳ phát tình.”

“Ồ…”

Mẹ Khương bừng tỉnh hiểu ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi còn tưởng là đã thành…”