“Xin lỗi anh.”
Nhóc tội nghiệp đột nhiên mở miệng nói xin lỗi làm kẻ mù lòa hơi khó hiểu một chút.
“Sao vậy em?”
“Tôi, quên mất bây giờ mình có thể không cần thuốc ức chế để xử lý kỳ phát tình.”
Kẻ mù lòa bật cười, nói: “Em không cần phải xin lỗi. Làm cách nào để vượt qua kỳ phát tình là quyền tự do của em. Bất kể em lựa chọn ra sao tôi đều tôn trọng quyết định ấy.”
Chẳng biết có phải do ảnh hưởng từ tin tức tố hay không, nhóc tội nghiệp càng ngày càng thấy, kẻ mù lòa đúng là người thích hợp dành cho mình.
Đêm xuống, vì bản thân đang ở biệt thự của kẻ mù lòa, tin tức tố Omega của nhóc tội nghiệp đã không thể ức chế nổi. Cậu nằm trên giường trong phòng cho khách, tay run run tiêm thuốc ức chế vừa mua được.
Lúc này, hương vị tin tức tố mới bắt đầu nhạt dần, nhóc tội nghiệp nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy mở chốt thông gió để mùi tản ra bên ngoài phòng. Mùi Omega rất nhanh bay đi hết.
Nhóc tội nghiệp cầm lấy cái ly ở đầu giường, uống một hớp nước, toàn thân không còn chút sức lực nào. Lúc cậu ngả lưng xuống thì một giây đã ngủ thϊếp đi.
Ai biết được, hơn nửa đêm thì tin tức tố Omega của nhóc tội nghiệp lại đột nhiên bắt đầu khuếch tán, không thể kiểm soát được bay ra ngoài.
Kẻ mù lòa ở phòng cách vách đang trong giấc ngủ thì bị tin tức tố Omega như có như không trong không khí làm cho tỉnh lại. Đối với tình huống hiện tại, anh chợt cảm thấy đầu mình khá đau. Nhưng mà, chuyện này vẫn phải giải quyết mới được.
“Cộc cộc cộc.”
Kẻ mù lòa gõ cửa căn phòng dành cho khách rồi lấy thuốc ức chế Apha mà mình đã đem từ phòng qua, tiêm vào tay.
Nhóc tội nghiệp cả người mê man, nghe thấy tiếng gõ cửa còn tưởng rằng mình đang mơ. Đến tận tiếng gõ cửa thứ hai vang lên, cậu mới lung la lung lay đứng dậy đi tới, chân cẳng mềm nhũn tựa hết cả người lên cửa.
“Tiểu Ngụ ơi? Tiểu Ngụ, là tôi. Mở cửa ra đi em.”
Dường như muốn để nhóc tội nghiệp an tâm, anh lại bồi thêm một câu: “Em yên tâm, tôi đã tiêm thuốc ức chế Alpha rồi.”
Nhóc tội nghiệp nghe thấy giọng nói của kẻ mù lòa, tin tức tố Omega khuếch tán càng dữ dội hơn. Cậu duỗi tay nắm chặt chốt cửa, muốn mở nhưng lại không đủ sức.
Kẻ mù lòa ở ngoài phòng cảm nhận được tin tức tố Omega càng ngày càng nồng nặc mà nhíu chặt lông mày, bàn tay đặt vào chốt cửa.
“Tiểu Ngụ, tôi vào đây. Nếu em không đồng ý thì gõ lên cửa đấy.”
Nhóc tội nghiệp nghe giọng anh mà mềm như một vũng nước. Cậu chống cánh tay lên lui về sau chút, để không gian cho kẻ mù lòa dễ dàng mở cửa.
Kẻ mù lòa đẩy cửa ra. Tin tức tố Omega ập vào mặt khiến anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ suýt nữa không thể áp chế bản năng Alpha. Anh lập tức vào phòng, đóng chặt cửa, rồi vặn thông gió đến mức lớn nhất.
Kẻ mù lòa lần theo mùi rồi ngồi xổm xuống ôm lấy Omega nọ. Nhóc tội nghiệp vừa ngửi thấy mùi hương của anh, cọ lung tung trong lòng anh vài cái, miệng còn nhỏ giọng gọi: “Anh Trạch ơi…”
Kẻ mù lòa thả nhóc tội nghiệp lên giường. Anh muốn đi mở đèn lại bị cậu cuốn lấy, chỉ đành cùng cậu nằm trên giường.
Kẻ mù lòa bị tin tức tố Omega nồng nặc vây quanh mà toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi. Anh cực kỳ nhanh lẹ đưa tay sờ đến tuyến thể của nhóc tội nghiệp, nhẹ nhàng ấn lên, miệng dụ dỗ nói:
“Tiểu Ngụ, tôi giúp em đánh dấu tạm thời nhé. Em đừng sợ, sẽ không sao đâu, nhanh thôi em.”
Nhóc tội nghiệp dường như hiểu được. Cậu dán lên l*иg ngực của kẻ mù lòa, bắt đầu an tĩnh lại. Anh cúi đầu xuống, hôn lấy tuyến thể Omega mấy lần, dùng đầu lưỡi liếʍ láp tuyến thể chốc lát, trước tiên để nó tiếp xúc với một lượng ít tin tức tố Alpha, rồi anh nhẹ nhàng vỗ về lên lưng của cậu, bất ngờ há miệng cắn vào tuyến thể.
“A…” Nhóc tội nghiệp như cá mất nước, cả người co quắp hai lần, ôm chặt lấy kẻ mù lòa, hấp thu tin tức tố Alpha trên người anh.
Kẻ mù lòa một tay ôm cậu vào trong lòng, một cái tay khác duỗi đến đầu giường mở công tắc đèn ngủ.
Đèn sáng lên trong nháy mắt, kẻ mù lòa cảm giác được nhóc tội nghiệp vùi đầu vào ngực mình dụi mấy cái, đoán là chắc chói mắt quá. Anh sờ đến chăn trên giường, xốc lên rồi đắp cho nhóc tội nghiệp còn đang thiêm thϊếp.
Mặc dù trong phòng đã vặn thông gió đến mức lớn nhất nhưng tin tức tố bắt nguồn từ nhóc tội nghiệp bên cạnh anh vẫn còn khá nồng. Việc này khiến tin tức tố Alpha của kẻ mù lòa cũng bắt đầu hơi mất khống chế. Anh nắm chặt nắm đấm, dự định trở về phòng tiêm thêm một ống thuốc ức chế lại không ngờ anh vừa đi đến cửa, trong phòng lại truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Kẻ mù lòa vội quay lại. Nhóc tội nghiệp ngồi dưới đất sắc mặt mê man nhìn anh. Omega bị đánh dấu tạm thời trong thời gian ngắn chẳng thể nào rời khỏi Alpha đã đánh dấu mình. Đợi đến khi kẻ mù lòa đến gần, nhóc tội nghiệp giữ chặt ống tay áo của anh muốn đứng lên, nhưng một giây sau đó lại bị anh ngồi xổm xuống, bế thẳng cậu lên giường.