Kẻ mù lòa cúi đầu xuống, ghé sát bên tai cậu nói khẽ: “Phối hợp tí em nhé.”
Mặc dù nhóc tội nghiệp không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn rất phối hợp ngồi im dựa vào bên cạnh kẻ mù lòa.
Hoàng Li cũng không biết bọn họ vừa mới nói cái gì, nhưng đột nhiên chuyển biếи ŧɦái độ khẳng định là ý tứ của ông anh nhà mình.
Kẻ mù lòa nghe tiếng tivi, thỉnh thoảng quay đầu nghiệp trò chuyện hai câu cùng nhóc tội nghiệp. Hai người trông khá vui vẻ. Hoàng Li đang xem đột nhiên cảm thấy mình tự dâng tới cửa đặng đớp thức ăn cho chó thì không tốt lắm. Không! Thật không tốt lành xíu nào!
Kẻ mù lòa nắm tay nhóc tội nghiệp, kéo đến trên đùi mình, mười ngón nắm chặt. Mặc dù nhóc tội nghiệp biết có thể là phải phối hợp trình diễn cho Hoàng Li xem, nhưng cậu vẫn không nhịn được đỏ mặt, hơi xê dịch ra sau lưng kẻ mù lòa.
Trong suốt toàn bộ quá trình, Hoàng Li vẫn an tĩnh ngồi ở đó ăn thức ăn cho chó mà không phàn nàn miếng nào. Không bao lâu sau nhóc tội nghiệp do kỳ phát tình mà hơi buồn ngủ, ngáp một cái mí mắt đã sắp sụp.
Kẻ mù lòa sờ sờ đầu của cậu, hôn lên trán cậu một cái, dịu dàng nói: “Tiểu Ngụ, mệt thì lên lầu ngủ trước đi em.”
Nhóc tội nghiệp gật đầu, chào hỏi với Hoàng Li thì chuẩn bị lên lầu, vừa mới tính đứng lên thì kẻ mù lòa ghé sát bên tai cậu, nhỏ giọng nói một câu: “Vào phòng chờ anh một chốc nhé.”
Nhóc tội nghiệp nghĩ diễn trò cũng cần làm trọn vẹn, ngẩng đầu nhìn kẻ mù lòa một tí mới từ từ ung dung lên lầu.
Lúc Hoàng Li nhìn thấy nhóc tội nghiệp đi vào phòng của anh trai, thật sự là muốn gào thét với tất cả mọi người trong gia tộc rằng, cuối cùng anh trai cô được gả đi rồi bà con!
Nhóc tội nghiệp mới vừa vào phòng thì kẻ mù lòa ở lầu dưới bắt đầu một hiệp đuổi người mới.
“Ăn thức ăn cho chó đủ không? Về chưa?”
Hoàng Li giận mà không chỗ giải tỏa, liếc mắt nói: “Ăn đủ rồi, ăn đủ rồi, ăn no lắm luôn!”
Kẻ mù lòa cười nói: “Vậy về đi! Trễ rồi. Em tự lái xe tới sao?”
“Không có! Đêm nay em chuồn êm ra, mẹ còn tưởng em đến công ty.”
“Về rồi lại muốn nói với mẹ chuyện của anh và Tiểu Ngụ đúng không.”
Hoàng Li bị nhìn xuyên thấu cười hì hì nói: “Làm sao lại thế! Anh trai em thế mà lại là một tùy tùng trung thành ha! Mặc dù bây giờ không phải lúc nhỏ, nhưng sao em lại phản bội anh đây!”
“Được rồi, được rồi, đi mau.” Bây giờ kẻ mù lòa nghe cô nói chuyện thì lại phiền. Không chừng Omega nhỏ nhà mình đã bởi vì nguyên nhân tin tức tố mà nằm trên giường mình. Cơ hội hâm nóng tình cảm tốt như vậy cũng không thể bỏ qua.
Hoàng Li cũng không muốn phản ứng với kẻ mù lòa, cầm túi lên chuẩn bị đi về.
“Đi đường cẩn thận. Về tới thì điện thoại cho anh.”
“Biết rồi!”
Kẻ mù lòa lên lầu, đẩy cửa phòng ra, đi vào trong thì ngửi thấy mùi Omega. Nhóc tội nghiệp vì cần tin tức tố Alpha mà đã mò đến và cuộn tròn nằm trên giường. Anh kiên nhẫn giúp cậu cởi vớ giày, áo khoác và quần rồi nhét cậu vào trong chăn, đắp kín. Anh cúi đầu hôn từng cái từng cái trên trán cậu, nói một câu: “Ngủ ngon nhé.”
Đợi kẻ mù lòa đi vào phòng tắm, nhóc tội nghiệp ngủ trên giường bỗng nhiên mở mắt, đưa tay sờ lên trán, không nhịn được vùi mặt mũi ngập trong ngượng ngùng vào trong chăn. Chỉ chốc lát sau cậu lại chìm vào giấc ngủ say.
Kẻ mù lòa đi ra từ phòng tắm, đến bên giường xốc chăn chui vào. Anh đưa tay mò tới chim cút nhỏ ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng dùng ngón tay cọ cọ tuyến thể trên cổ của cậu. Nhóc tội nghiệp đột nhiên bị tin tức tố Alpha xuất hiện kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà không thể kiềm chế vùi vào trong ngực kẻ mù lòa dụi dụi.
Oa, cảm giác thật thích…
Ngày hôm sau, nhờ tin tức tố Alpha vờn quanh cả đêm mà nhóc tội nghiệp sảng khoái tinh thần thức dậy. Cậu nhìn sang bên cạnh thì kẻ mù lòa đã rời giường từ bao giờ.
Nhóc tội nghiệp cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường, nhìn thoáng qua thời gian thì phát hiện chủ tiệm có gửi một tin nhắn cho cậu.
“Tiểu Ngụ à, hai ngày tới chị cần về quê bận công chuyện, em có thể trông cửa hàng giúp chị được không? Gấp gấp đó!”
Chị chủ tiệm này mở một cửa hàng bán hoa, mấy cái cây đặt trên ban công ở nhà của nhóc tội nghiệp đều được chị tặng cho.
Nhóc tội nghiệp nhớ lại. Trước khi mình và kẻ mù lòa đi nhận giấy chứng nhận thì người nhà họ Hoàng đã yêu cầu cậu thôi việc. Giờ cậu cũng không còn công việc gì khác, chi bằng sang đó giúp đỡ.
“Em đến được ạ. Bao giờ thì chị An đi thế? Em sẽ đến chỗ chị lấy chìa khoá.”
“Sau hai giờ thế nào?”
“Được ạ, vậy bây giờ em đi!”
Nhóc tội nghiệp gửi đi tin nhắn cuối cùng thì lập tức nhảy xuống khỏi giường. Từ biệt thự đón xe đến nội thành phải mất hơn nửa giờ, cậu cần canh chuẩn thời gian để không trễ nãi việc gấp của chị An.