Đó là lần đầu tiên Nhâm Dương nhìn thấy một mặt khác của Lâm Chi, một câu nói cực kỳ kiêu ngạo, ngay cả cách ỷ thế hϊếp người cũng rất đáng yêu.
Mưa dần dần tạnh.
Nhâm Dương xé giấy gói của hộp bạc hà, mở nắp, lấy ra hai viên kẹo bạc hà ném vào miệng, sau đó đôi chân dài nhanh chóng trở về.
Khi anh trở lại phòng huấn luyện, Khâu Địch ngẩng đầu gọi anh.
“Đội trưởng, em vừa nhìn thấy một thông báo từ tài khoản chính thức của ẩm thực Giang Thành, cái quán lẩu đó trông có vẻ rất ngon, hay là chúng ta nói với huấn luyện viên một tiếng, tối mai đi ăn với nhau được không?”
Nhâm Dương ngừng một chút, gật đầu đáp: “Được.”
Hương vị lẩu kiểu cũ Giang Thành nằm ở trung tâm thành phố Giang Thành. Người ta cho rằng đây là một quán lẩu có tuổi đời mười năm ở Giang Thành.
Quán này thường rất đông khách vào cuối tuần và ngày lễ, chưa kể ngày hôm qua còn quảng cáo trên tài khoản công cộng dành cho người sành ăn.
Lộ Tiêu và Lâm Chi hẹn gặp nhau vào lúc năm giờ. Lúc hai người đi tới quán lẩu thì không có quá nhiều người, vừa vào là có thể có chỗ ngồi.
Sau khi gọi đồ ăn, Lộ Tiêu hỏi Lâm Chi: “Nửa tháng sau, cậu về Tấn Thành à?”
Lâm Chi sắp xếp bát đĩa, đũa gọn gàng, gật đầu: “Đúng vậy, vé đã đặt xong rồi, thế nào, cậu muốn đi với tớ không?”
“Muốn đi cũng không có cơ hội, tớ không thoát được công việc ở đây, đợi đến kỳ nghỉ Quốc khánh tớ sẽ đến chơi với cậu.” Lộ Tiêu nói xong, đứng lên: “Tớ đi lấy nước chấm, thuận tiện lấy giúp cậu một cái đĩa.”
“Được.”
Lâm Chi và Lộ Tiêu là bạn cùng phòng ở trường đại học, khi còn đi học, mỗi ngày đều ăn uống và vui chơi cùng nhau.
Lộ Tiêu là người Giang Thành, sau khi tốt nghiệp đại học thì cô ấy trở về Giang Thành làm việc, còn Lâm Chi sau khi tốt nghiệp, bước vào giới bình luận chuyên nghiệp KON. Mỗi khi có trận đấu, cô đều bay khắp cả nước, cũng thường xuyên đến Giang Thành.
Cơ hội để hai người gắn kết tình cảm nói nhiều cũng không nhiều mà nói ít cũng không ít.
Một lúc sau, Lộ Tiêu quay lại với hai đĩa nước chấm.
Cô ấy đặt nước chấm xuống, ngồi đối diện Lâm Chi, tò mò hỏi: “Chi Chi, mẹ cậu đã chuyển đến sống cùng người yêu rồi, bây giờ cậu sống một mình sao?”
Lâm Chi nói: “Ừm, tớ đã quen sống một mình rồi, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.”
Mẹ của Lâm Chi - bà Hướng Thanh Hoan, đã ly hôn với ba Lâm Chi từ lâu. Hai người vốn dĩ là một đôi môn đăng hộ đối, nhưng ba của Lâm Chi – Lâm Đình không có chí tiến thủ, là một người vô tích sự, cả ngày ăn chơi đàng điếm, miệng ăn núi lở.
Mà Hướng Thanh Hoan là một người phụ nữ mạnh mẽ, tự mình quản lý công ty một cách có trật tự, bà ấy không thể chịu được tác phong của Lâm Đình, vì quan điểm không hợp nên hai người thường xuyên cãi nhau, cuối cùng ly hôn, Lâm Chi sống cùng với mẹ.
Nói là sống cùng nhưng đa phần mẹ cô đều đi công tác, chỉ để lại cô ở nhà với dì bảo mẫu.
Sau khi trưởng thành, Hướng Thanh Hoan mua cho Lâm Chi một căn hộ nhỏ, Lâm Chi dứt khoát chuyển đến đó, sống một mình.
Nhưng chỉ cần Hướng Thanh Hoan không bận công việc, Lâm Chi sẽ về nhà với bà ấy, cô dành gần một nửa thời gian ở nhà và một nửa thời gian sống trong thế giới nhỏ bé của riêng mình.
Gần đây, Hướng Thanh Hoan có tình yêu mới nên thời gian về nhà càng ít, nhưng đối với Lâm Chi cũng không sao, nhiều thì cũng chỉ mấy ngày như vậy, mà ít cũng chỉ có mấy ngày như vậy.
Lâm Chi định nói gì đó thì người phục vụ đã bưng đồ ăn lên.
“Cảm ơn, cứ để ở đây là được.”
Lúc sắp ăn xong, xung quanh đột nhiên trở nên ồn ào.
Lâm Chi nghe thấy các cô gái ở bàn bên cạnh thì thầm một cách hưng phấn.
“Người đó là Nhâm Dương đúng không?”
“A a a, nhất định là đúng rồi, tôi thấy Đệ Đệ kìa...”
Có một bạn học nam chú ý đến các cô, giật mình nói: “Đó không phải là bình luận viên nữ Lâm Chi của trận đấu ngày hôm qua sao?”
“Hình như thế, vậy có lẽ là có hẹn với FV...”
Lâm Chi không thể đặc biệt đi giải thích, việc cô và Nhâm Dương cùng đến đây chỉ là trùng hợp.
Trong khoảng thời gian này, KON tổ chức vòng loại trực tiếp mùa hè, rất nhiều người đã đến Giang Thành để xem trận đấu, nhưng ăn một bữa cơm tối mà có thể gặp được trong một quán lẩu, may mắn đó không phải việc tốt bình thường.
Ánh mắt Lâm Chi rơi vào nồi lẩu đang dần sôi sùng sục, lơ đãng.
Lúc cô định thần lại, miếng thịt bò cô đang cầm gắp rơi xuống đĩa nước chấm, phát ra âm thanh.
“Oa, nước chấm bắn tung tóe!” Lộ Tiêu kêu lên một cách khoa trương: “Thịt bò thơm ngon mềm kết hợp với tỏi băm, hành lá xắt nhỏ, thêm một chút dầu, trộn lại với nhau sẽ mang đến cho vị giác của bạn cảm giác cực kỳ thích thú...”
Bệnh nghề nghiệp lại tái phát.
Lâm Chi mỉm cười trợn mắt, gắp thịt bò trong đĩa vào bát: “Tuyển thủ bò béo đã có một cú lội ngược dòng ngoạn mục, mùi vị có ưu thế dẫn đầu, nhưng không may mắn, hiện tại nó đã bị tôi ăn mất rồi.”
Lộ Tiêu “chậc” một tiếng, bênh vực bò béo: “Lâm Chi lòng dạ độc ác!”
Lâm Chi bình tĩnh cãi lại: “Cậu có giỏi thì đừng ăn.”
Lúc Nhâm Dương và Khâu Địch được người phục vụ đưa tới, tình cờ nghe được hai người đang cùng nhau gieo vần.
Mắt Khâu Địch sáng lên: “Chị Chi Chi, thật trùng hợp! Chị cũng ăn ở đây à?”
Ánh mắt của Lâm Chi nhanh chóng lướt từ Nhâm Dương sang Khâu Địch.
Cô hơi nâng cằm về phía Lộ Tiêu, cười nói: “Bạn tôi viết bài giới thiệu đồ ăn cho quán này, nhất quyết muốn đưa tôi đến đây.”
Khâu Địch lập tức quay đầu nhìn Lộ Tiêu.
“Thật trùng hợp, chúng tôi thấy bài giới thiệu đó nên đã đến đây!”