Khâu Địch còn muốn tán gẫu thêm vài câu, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy đám người Nhâm Dương đã ngồi xuống, đành phải nói: “Hai người tiếp tục ăn đi, em không làm phiền nữa.”
Một bàn nam nữ ở bên cạnh đều là người chơi của KON, nhìn thấy các tuyển thủ chuyên nghiệp và bình luận viên ngay ở trước mặt, trong lòng đã biến thành gà, kêu gào chói tai.
Những fan hâm mộ này cố tình đến vào lúc bên Nhâm Dương còn chưa dọn đồ ăn và bên Lâm Chi đã ăn xong, ngại ngùng mà hào hứng nói muốn chụp ảnh chung.
Lâm Chi thản nhiên cười: “Được thôi, bây giờ có thể chụp.”
Khâu Địch nhìn Nhâm Dương, rồi lại nhìn Lâm Chi, nói với fan hâm mộ: “Chúng tôi cũng không có vấn đề gì, chụp chung đi.”
Lộ Tiêu chủ động thò đầu ra: “Tôi giúp mọi người! Dùng điện thoại ai chụp?”
Một fan nữ đưa điện thoại di động cho cô ấy: “Dùng của tôi, dùng của tôi.”
Sau đó Khâu Địch cũng đưa điện thoại ra, cười nói: “Cũng dùng của tôi chụp mấy tấm đi, lưu làm kỷ niệm.”
Lâm Chi cũng không nghĩ gì nhiều đi tới, chờ đến lúc chụp thì mới phát hiện mình đang đứng cạnh Nhâm Dương.
Cô không kịp phòng bị, ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó cô lập tức quay người nói với Lộ Tiêu: “Nhớ nói 3 2 1.”
“Được.” Lộ Tiêu hét lớn: “3, 2——”
Lâm Chi luôn cảm thấy fan nam bên cạnh đang cọ vào người mình.
Nhưng xung quanh có quá nhiều người nên không loại trừ khả năng hắn ta bị ép phải chen vào...
Nhưng một lúc sau, Lâm Chi phát hiện, bản thân càng né, fan nam này càng ghé sát vào, đúng là đang cố ý.
Hắn ta ỷ vào một nhóm người đang đứng trước mặt, không kiêng nể gì mà cố tình bày trò lưu manh!
Lâm Chi không muốn làm loạn, vì vậy cô nhịn cảm giác muốn đẩy hắn ta ra, tiến lại gần Nhâm Dương, gượng cười nhìn về phía ống kính.
Fan nam đó lại không biết điều, tiếp tục tiến lại gần cô!
Lâm Chi không thể nhịn được nữa.
Đột nhiên, có một bàn tay vòng qua eo cô từ phía sau, chắn giữa cô và fan nam.
Nhìn có vẻ như anh đang ôm cô, nhưng thực ra anh không chạm vào cô.
Ánh mắt Nhâm Dương mang theo vẻ châm chọc, lướt qua Lâm Chi, nói với người đó: “Bên này hơi chật, cậu có thể nhích qua kia được không?”
Nghe có vẻ là một lời yêu cầu lịch sự, nhưng mỗi từ lại ẩn chứa sự đe dọa “Cậu thử không cút ra xa xem”.
Fan nam sợ tới mức giật mình, lập tức gượng cười lui về phía sau hai bước, giả vờ như mình chưa làm cái gì, vừa chụp ảnh xong liền túm bạn mình bỏ chạy.
Ánh mắt kia quá đáng sợ!
Xuất phát từ sự lễ phép, Lâm Chi nói lời cảm ơn với Nhâm Dương.
Nhâm Dương giương mắt nhìn cô, áp chế cảm xúc xao động trong lòng, bình tĩnh đáp lại.
“Không có gì.”
Lâm Chi vừa rời đi, Nhâm Dương liền nói với Khâu Địch: “Gửi cho tôi toàn bộ ảnh chụp trong điện thoại cậu.”
Khâu Địch trêu ghẹo, hỏi: “Đội trưởng, vừa rồi anh cố tình giả vờ lạnh lùng trước mặt chị Chi Chi?”
Nhâm Dương không để ý nói: “Nói chuyện vớ vẩn gì vậy, gửi ảnh.”
Khâu Địch tặc lưỡi, cúi đầu ngoan ngoãn gửi ảnh ra: “Em muốn nói với chị Chi Chi, có người tỏ ra lạnh lùng, nhưng sau lưng lại lén lút lấy ảnh người ta đơn phương...”
Ngày hôm đó, sau khi trở về căn cứ, Khâu Địch đã bị đội trưởng lôi ra solo, hành hạ đến mức chết hàng trăm lần, Lý Long và Viễn Phương làm trò đặt cho Khâu Địch cái biệt danh chết vì nói nhiều.
Khâu Địch cố ý thở dài một tiếng: “Tôi không nói gì sai, tôi chỉ nói sự thật mà thôi, đội trưởng, anh nói có đúng không?”
Nhâm Dương không thay đổi sắc mặt gõ gõ bàn làm việc, bình tĩnh nói: “Nào, tiếp tục solo.”
Khâu Địch: “...”