Cơ sở câu lạc bộ thể thao điện tử FV.
Lý Long cúi đầu nhìn điện thoại di động, lại ngẩng đầu nhìn Nhâm Dương, tỏ vẻ nghi hoặc.
“Đội trưởng, anh yêu cầu chúng tôi dừng đánh giá vào thời điểm quan trọng chỉ để mở weibo, tìm kiếm Lâm Chi, bấm theo dõi với anh?”
“Ừm.” Nhâm Dương lướt một lượt weibo của Lâm Chi, bình tĩnh nói: “Cô ấy vừa theo dõi tôi, tôi cũng phải đáp lại cô ấy.”
Lý Long không nói nên lời: “...Anh đâu chỉ đáp lại, rõ ràng là đang dẫn cả đội đến chúc mừng năm mới!”
Ai cũng có thể nhìn ra, Nhâm Dương chỉ đơn thuần muốn theo dõi chéo với Lâm Chi, nhưng lại ngại mối quan hệ trước kia nên không dám ra mặt, vì thế dùng sự theo dõi của đồng đội để góp thêm số, làm như bản thân cũng không để ý lắm.
“Đội trưởng, anh đã thi đấu chuyên nghiệp được năm năm rồi, năm năm này anh chưa từng có bạn gái, chiếu theo điều này, Lâm Chi và anh yêu sớm sao? Bạn học cấp 3?”
Lý Long đã đoán đúng.
Nhưng Nhâm Dương lại không nói gì.
Khâu Địch đầy tò mò, đến trước mặt đội trưởng để buôn chuyện.
“Anh, anh không thực sự nghĩ đến việc kể cho chúng em nghe về câu chuyện tình yêu của anh sao?”
“Không.” Trong giọng nói không mang theo chút do dự nào.
Khâu Địch lại nói tiếp: “Hai người thật sự không giống người yêu cũ của nhau chút nào! Em cảm thấy hai người đang diễn, không thì sao chị ấy lại chủ động theo dõi anh, anh lại còn theo dõi chéo với chị ấy. Vì anh là đội trưởng của em, em có thể giúp anh bày mưu tính kế, thế nào, anh suy nghĩ một chút đi.”
Nhâm Dương buông điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Cậu ngứa da đúng không? Cả ngày không tập trung vào thi đấu, suốt ngày chỉ nghĩ làm bà mối, có phải cậu muốn ngày mai tôi ném cậu vào công ty dịch vụ môi giới hôn nhân, cậu mới dừng lại đúng không?”
Khâu Địch cười hì hì ngậm miệng lại, dựa lưng vào ghế chơi game, đặt chân xuống sàn, làm cho bánh của ghế chơi game lăn, lập tức mở rộng khoảng cách giữa cậu ta và Nhâm Dương.
Để tránh bị đánh.
Nhâm Dương đưa tay nhét móc khóa bàn chân mèo trên bàn vào túi quần, bình tĩnh nói: “Việc này các cậu tự biết là được, không cần phải nói với người khác.”
Nhìn thấy ba người này tò mò nhìn sang, Nhâm Dương tùy ý giải thích.
“Lúc trước là tôi tỏ tình trước, sau đó cũng là tôi nói chia tay, tôi không có lý do gì để làm phiền cô ấy.”
Khâu Địch kinh ngạc nhìn anh: “Không phải chứ, tại sao...”
Nếu thích đến mức năm năm sau vẫn còn nhớ thương, vậy tại sao lúc đó anh lại chia tay?
Nhưng Nhâm Dương đã nhấn chuột trái, tiếp tục phát video trận đấu của chiến đội Dragon.
Cậu bé tò mò Khâu Địch không còn cách nào khác phải thu hồi lại câu hỏi của mình, ngồi trên ghế chơi game, quay hai vòng.
Tấm lòng của đội trưởng như mò kim đáy biển.
Nhâm Dương cảm thấy không được tập trung.
Sau khi xem xong một hiệp, anh đặt chuột xuống, đứng dậy nói với đám Khâu Địch: “Tôi ra ngoài mua kẹo bạc hà.”
Anh đã bỏ thuốc lá được một thời gian, bây giờ mỗi khi thèm thuốc lá, anh sẽ ngậm kẹo bạc hà để bình tĩnh lại.
Khâu Địch ra ký hiệu “ok” với anh: “Vâng ạ, đội trưởng, anh yên tâm đi, đám nhãi con bọn em sẽ giúp anh lo chuyện còn lại.”
Lý Long vươn tay, gõ nhẹ vào đầu Khâu Địch.
Cơ sở của câu lạc bộ thể thao điện tử FV nằm trong một khu biệt thự sang trọng ở Giang Thành. Cách khu biệt thự không xa có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ. Nhâm Dương bước đi chậm rãi, lúc sắp đến cửa hàng, bầu trời bắt đầu nổi mưa.
Anh bước vào cửa hàng lấy một hộp kẹo bạc hà và trả tiền. Nhìn cơn mưa bên ngoài, anh chỉ đành đứng ngoài cửa hàng tiện lợi, đợi mưa tạnh.
Một cặp đôi học sinh cấp 3 cầm ô, đi ngang qua trước mặt anh.
Nhâm Dương lùi lại một chút, rơi vào hồi ức.
Anh và Lâm Chi chỉ chính thức quen biết vào năm lớp 11.
Trước đó, trong mắt anh Lâm Chi chỉ là một học sinh ngoan bình thường, cô có nhiều hơn những người khác một ưu điểm đó là cô là một học sinh ngoan xinh đẹp.
Dù là trao giải hay đại diện học sinh phát biểu trên sân khấu, Nhâm Dương đều có thể nhìn thấy cô, cho nên anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ gặp Lâm Chi ở quán net.
Không ngờ ngay cả học sinh đứng đầu cũng có thời gian mê game.
Khi đó Nhâm Dương ngồi bên cạnh Lâm Chi chơi một ván KON. Khi đánh đến giai đoạn sau, Nhâm Dương mơ hồ nhận ra ánh mắt từ bên cạnh, anh không quay đầu lại, chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Chút nữa chơi chung không?”
Lâm Chi đồng ý: “Được.”
Giọng nói của cô vẫn như thường lệ, nhẹ nhàng có chút lạnh lùng xa cách, khi nói chuyện với mọi người, có cảm giác như đang phát biểu trên sân khấu.
Thật sự lúc đó anh không ngờ cô sẽ đến quán net...
Sau khi bắt đầu vào trận, Nhâm Dương phát hiện kỹ năng thao tác của học sinh đứng đầu cũng không tệ.
Chỉ là cấp bậc của anh quá cao, đối thủ mà anh đối đầu cũng mạnh. Lâm Chi chơi ở vị trí pháp sư, đến giữa trận có chút không theo kịp, bị xạ thủ mắng từ đầu đến cuối.
Lâm Chi cũng không phản ứng.
Nhâm Dương không nói gì, chỉ điều khiển trinh sát trên màn hình đi theo cô, gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật, đưa hết vàng trong tay cho cô, cuối cùng một pháp sư như Lâm Chi lại lấy được nhiều mạng nhất so với cả đội.
Trước khi đẩy lùi lãnh thổ trung tâm của kẻ thù, xạ thủ bên họ đã tức giận nói một câu: [Cạn lời, nếu như không có người kéo, cái đồ gà như cô sao có thể ăn được nhiều mạng như vậy? Có bản lĩnh thì solo đi!]
Nhâm Dương chỉ thấy cô gái bên cạnh nhướn mày, “xùy” một tiếng, ở giao diện trò chuyện trả lời: [Nếu đã có người kéo, thì sao tôi lại không theo? Buồn cười.]