Nữ tử trên thế gian này ai mà không yêu thích cái đẹp, chẳng ai muốn mình sẽ mãi luôn sống trong bóng tối, cũng chẳng ai muốn cả đời này chỉ đeo mặt nạ không thể thấy ánh sáng.
Nàng càng không muốn như vậy, vì thế, nàng phải nắm bắt mọi cơ hội.
Cảm nhận cơn đau từ đôi chân, Nam Thù hít sâu một hơi, nói: "Đi thôi."
Trước cửa Trường Tú cung, một đám thái giám và cung nữ đang quỳ gối.
Mặt trời giữa trưa chiếu xuống, như thể có thể bóc lớp da ra, Nam Thù đi qua còn nhìn thấy mồ hôi trên lưng họ thấm ướt cả áo.
Nhưng không ai dám nhúc nhích, họ cúi đầu xuống đất, để những giọt mồ hôi rơi từng giọt xuống đá xanh.
Nam Thù thu mắt về, cúi đầu, bộ quần áo rộng mặc trên người không gây chú ý.
Tiểu cung nữ đánh rèm nhỏ giọng nhắc nhở: "Chủ tử vừa mới từ chỗ Thái tử phi trở về đã nổi giận, Nam Thù tỷ tỷ cẩn thận một chút."
Nam Thù gật đầu tạ ơn, vừa bước vào phòng đã thấy mỹ nhân Triệu lương đệ đang nằm trên chiếc giường bằng cây đàn hương màu đen, nàng ta mặc chiếc vày màu xanh lục như cây thu hải đường, chiếc trâm vàng trên đầu hơi lắc lư, khuôn mặt nàng ta rực rỡ kiều diễm.
Có năm sáu cung nữ quỳ dưới chân nàng ta, Triệu Lương Đệ nâng tay ném một bình hoa: "Nàng ta cũng chỉ là một con hát thôi, tổ chức sinh nhật cho, còn là yến tiệc, giờ còn muốn thăng cấp cho nàng ta."
"Nàng ta là thứ gì chứ."
Ngày hôm qua là sinh nhật của Trân Quý Tần, Triệu Lương Đệ đã nhẫn nhịn suốt một đem, không ngờ sáng nay khi đến thỉnh an Thái tử phi, còn bị Trân Quý Tần kia sỉ nhục trước mặt mọi người.
Cả Đông Cung ai cũng biết, Triệu Lương Đệ và Trân Quý Tần có mối thâm thù sâu sắc.
Năm đó, hai người là một trước một sau vào Đông Cung, Triệu lương đệ có gia thế cao nhưng Trân Quý Tần thì có vẻ đẹp đến mê hồn nên luôn được sủng ái, áp đảo nàng ta, ngay cả cấp bậc cũng cao hơn nàng ta một bậc.
Hai người ngầm đấu đá lẫn nhau đã nhiều năm, ân sủng hay trả thù đều ngang tài ngang sức.
Nhưng sau khi tuyển chọn cung nữ, Đông Cung có thêm vài người mới thì mọi chuyện bắt đầu thay đổi.
Trước đây Triệu Lương Đệ còn khá được sủng ái, mỗi tháng Thái Tử đều sẽ chọn nàng ta được ba, bốn lần, nhưng từ khi những người mới vào cung, ân sủng đã dần dần giảm đi, tháng trước Thái Tử chỉ đến Trường Tú Cung một lần.
Nhưng so với điều đó thì Trân Quý Tần không hề giảm sự sủng ái, vì Thái Tử vẫn thường xuyên đến chỗ nàng ta, ngày hôm qua vào sinh thần của nàng ta, Thái tử còn đích thân đến chúc mình.
Phía sau lưng đã sớm có lời đồn về việc nàng ta thất sủng, điều này khiến cho Triệu Lương Đệ sao có thể không sợ hãi.
Nàng ta đứng giữa đại điện, nghiến chặt răng, l*иg ngực phập phồng sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Bên ngoài phòng, một đám nô tài quỳ rạp xuống đất, những nô tài trong phòng thì cúi sát đầu xuống sàn, toàn thân run rẩy.
Một đám người đông đúc không ai dám lên tiếng, Triệu Lương Đệ tức giận, nhưng cơn giận vẫn chưa nguôi, ánh mắt nàng ta nhìn xuống đất, hỏi: "Hôm nay là ngày của ngươi, sao sáng sớm ngươi lại vắng mặt?"
Ánh mắt lạnh lùng như dao cắt lưng nàng, tay đang cầm khay càng siết chặt, Nam Thù cúi đầu lộ ra khuôn mặt bình thường không có gì nổi bật.
"Nam Thù sáng nay không khỏe, là nô tỳ đã thay nàng ấy xin phép với tổng quản." Mạnh Thu không nỡ để nàng bị trách phạt nên vội vàng giải thích.
"Xin phép?" Triệu Lương Đệ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua: "Sao ta không biết."
Ánh mắt khinh bỉ kia rơi xuống người nàng.
Dưới lớp y phục, Nam Thù cảm thấy đôi chân vừa đau vừa nhức, nhưng nàng vẫn kiên cường quỳ thẳng, đáp: "Là lỗi của nô tỳ, đêm qua do mới làm xong cao dưỡng nhan nhưng đã quên bẩm báo với chủ tử, khiến cho chủ tử đợi lâu."
Khi ba từ cao dưỡng nhan được nàng nói ra, Triệu Lương Đệ mới có chút phản ứng: "Không sai."
Nam Thù giơ khay lên cao.
Nàng có thể đứng vững trong Trường Tú Cung này cũng đều nhờ vào bí phương dưỡng nhan này, ba năm qua, nàng thường xuyên dâng lên những phương thuốc dưỡng nhan cho Triệu Lương Đệ, vì vậy mới dần dần thăng chức thành cung nữ nhị đẳng.
Nhưng Triệu Lương Đệ yêu cái đẹp, nhận được lợi ích rồi thì dần dần không biết điểm dừng.
Trong tay Nam Thù còn rất ít phương thuốc, mà cao dưỡng nhan chính là thứ mà Triệu lương đệ luôn muốn có, nàng đã kéo dài đến ba tháng, cuối cùng vẫn phải dâng lên.
Cao dưỡng nhan này giúp cho da thịt trắng nõn, mịn màng, ngay cả khi mới dùng lần đầu đã có hiệu quả rõ rệt.
Nam Thù lùi ra một bên, nâng gương đồng lên cho Triệu Lương Đệ xem: "Mỗi ngày chủ tử dùng một lần, cố gắng một thời gian thì làn da sẽ trở nên mịn màng như trứng gà lột vỏ."
Triệu Lương Đệ nhìn vào gương đồng, cứ thế ngắm qua ngắm lại.
Nàng ta sinh ra đã xinh đẹp, dung mạo tuyệt trần, từ nhỏ đến lớn điều nàng ta quan tâm nhất chính là gương mặt mình, nhưng từ khi vào Đông Cung thì nàng ta lại trở nên kém nổi bật.
Trong cung không thiếu mỹ nhân, trước đó là Trân Quý Tần có danh là quốc sắc thiên hương, phía sau thì lại có từng đợt thiếu nữ trẻ tuổi vào cung.