Mỹ Nhân Đông Cung

Chương 6: Vệt máu

Triệu lương đệ đã vào cung nhiều năm nên nàng ta hiểu rõ, mình không có vẻ đẹp rực rỡ như Trân quý tần, càng không thể so với sự tươi mới của những người mới vào cung.

May mắn thay, nàng ta thông minh, khi biết cách phát huy ưu điểm và che giấu khuyết điểm, chăm sóc làn da tốt, nhờ vậy mới duy trì được sự ân sủng.

"Tay nghề của ngươi còn tốt hơn cả thái y viện." Triệu lương đệ khen ngợi nàng.

Dung mạo chẳng khác nào là sự ân sủng, cho nên đối với các nữ tử ở trong hậu cung, dung mạo là thứ quan trọng hơn cả tính mạng.

Nam Thù thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn chủ tử khen ngợi."

Hai chân không thể ngừng run, Nam Thù lo mình sẽ không đứng vững và sẽ lộ tẩy nên bèn nói: "Nô tỳ xin phép được lui xuống để chuẩn bị thuốc, cho chủ tử dùng vào ngày mai."

Nói xong nàng xoay người chuẩn bị lùi về sau, nhưng vừa xoay người, tiếng bước chân phía sau vang lên, một tiểu thái giám vội vã thì thầm vào bên tai của Triệu lương đệ.

Triệu lương đệ nhíu mày: "Ngươi nói thật sao, tối qua Thái tử thật sự không ở lại chỗ của con hồ ly đó?"

Bước chân của Nam Thù hơi cứng lại.

"Dạ đúng." Tiểu thái giám gật đầu khẳng định: "Trong điện Vinh Hoa không có người hầu hạ Thái tử, tối qua Thái tử hoàn toàn không đến chỗ của Trân quý tần."

"Hôm đó là sinh thần mà không ở lại, điện hạ sao lại tát thẳng vào mặt nàng ta như vậy chứ?" Triệu lương đệ đầu tiên siết chặt tay trên tay vịn, rồi lại mỉm cười.

Không khó để hiểu tại sao sáng nay sắc mặt Trân quý tần không tốt, nàng ta chỉ mới nói bóng gió, vậy mà Trân quý tần đã công khai gây chuyện khó dễ.

Hóa ra là do tối qua Thái tử đã để nàng ta ở một mình.

Triệu lương đệ gõ nhẹ lên mặt bàn, nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo của Trân quý tần mà không khỏi nghiến răng: "Hóa ra nàng ta cũng có ngày hôm nay."

"Đi điều tra xem tối qua Thái tử ở đâu."

Vừa dứt lời, tiểu thái giám lập tức nhận lệnh rời đi.

Nam cảm thấy cơ thể dần thả lỏng, sau đó cúi người rời đi mà không để lộ cảm xúc gì.

Giữa trưa, ánh nắng gây gắt không có một cơn gió, dưới mái ngói lưu ly của thành Tử Kinh, một đàn cò trắng bay xuống rồi dừng chân ở giữa hồ Liên Tâm.

Mặt hồ yên ả gợn lên những vòng sóng nhỏ, đài Thanh Lương vắng vẻ, bình thường vốn không có người nhưng lúc này lại bị bọn thị vệ vây kín.

Lưu Tiến Trung nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt mà đi đi lại lại, cho đến khi trong phòng vang lên tiếng động, ông ta đưa tay lau mồ hôi trên trán, cúi người bước vào.

"Thái tử."

Tống Hoài Yến ngồi ở trên giường, nâng tay xoa mi tâm, hắn chỉ khoác một chiếc áo choàng, cổ đỏ ửng, vết cào mờ mờ hiện ra dưới cổ áo.

Lưu Tấn Trung liếc mắt nhìn qua một cái rồi lập tức thu mắt về, không dám nhìn tiếp.

Một lúc sau, giọng nói khàn khàn mới lên tiếng: "Chuẩn bị nước."

Mồ hôi ướt đẫm, dính nhớp, thấm thành một mảng lớn sau lưng, Tống Hoài Yến ngồi trong bồn tắm, những vết đỏ do cào xước trên lưng càng rõ hơn, còn có thể mơ hồ nhìn thấy dấu răng cắn.

Lưu Tấn Trung quỳ phía sau màn, nhìn mà giật mình.

Thái tử điện hạ là người đứng đầu muôn dân, thân thể quý giá, các nương nương trong hậu cung ai mà không cẩn thận trong chuyện này, cho dù là người có tính cách kiêu ngạo nhất thì cũng phải biết phép tắc.

Càng khỏi phải nói đến việc để lại những dất vết như vậy trên cơ thể của Thái tử.

Hôm qua là sinh thần của Trân quý tần, Đông Cung tổ chức yến tiệc, Thái tử có uống vài chén rượu nên nhất thời cao hứng mà nghỉ lại ở bên hồ sen, không biết kẻ nào đã lén bỏ nhiên tình hương vào trong bát hương, khiến cho Thái tử trúng kế.

Hậu cung xưa nay có vô vàn thủ đoạn tranh thủ, nhưng đây là lần đầu tiên có người dám dùng dao kiếm thật nhắm thẳng vào Thái tử.

Tiếng nước vang lên khiến Lưu Tiến Trung lập tức dừng những suy nghĩ hộn loạn trong đầu.

Tống Hoài Yến bước ra từ trong thùng tắm, Lưu Tiến Trung nhanh chóng bước theo, Thái tử có vóc dáng rất cao, nam nhân bình thường cũng chỉ cao đến bả vai của hắn.

Người hầu hạ bên cạnh muốn liếc mắt nhìn hắn một cái cũng phải ngẩng đầu, Lưu Tiến Trung khom lưng giúp Thái tử cởϊ áσ, nhưng ánh mắt lạnh như băng từ phía trên dừng ở trên người ông ta: "Là ai."

Trái tim Lưu Tiến Trung nhảy lên, ngón tay cầm giày đã trở nên trắng bệch: "Nô tài đã xét hỏi qua, nhưng không thấy có tiểu thái giám hầu hạ gần ngài có biểu hiện bất thường."

Buổi tiệc tối qua có rất nhiều người, mà hồ Liên Tâm vốn là nơi vắng vẻ nên không ai mấy quan tâm đến lư hương, việc truy xét xem ai là người đã động tay vào lư hương và vào thời điểm nào, e là phải mất không ít thời gian.

"Cặn hương còn lại trong lư hương đã được thái y viện giám định, bên trong có chứa U Long tử, hương này sau khi đốt lên và phối với bất kỳ loại rượu nào cũng đủ để kí©ɧ ŧìиɧ."

Lời vừa dứt, tiếng hít thở trong điện dường như cũng ngừng.

Trong yến tiệc của Trân Quý Tần đêm qua, Thái tử tất nhiên phải uống rượu, mà sự xuất hiện của hương liệu này quá đúng lúc, mọi chi tiết đều được tính toán kỹ lưỡng chỉ chờ Thái tử bước chân vào bẫy.

Thái tử khép hờ mắt, trong đôi con ngươi đen láy ánh lên vẻ u ám.

Dường như trong phòng vẫn còn lưu lại chút dư vị của hương liệu đó, chiếc giường sụp xuống, nước tràn ra mấy vũng, trong phòng rất lộn xộn.

Chiếc giường ngọc màu đen ở phía đối diện hoàn toàn rối tung, tấm rèm bị xáo trộn thành một cụm, trên tấm chăn màu sáng thuê hoa sen đôi là một vệt máu đỏ như hoa mẫu đơn đang nở rộ, đỏ rực, vô cùng chói mắt.

Ánh mắt Tống Hoài Yến dừng lại nơi vệt đỏ kia, hắn trầm tư một lúc lâu, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo. Chiếc bàn thấp bằng gỗ tử đàn bị lật đổ, chén trà vỡ tan tành, mảnh vụn rải đầy đất.

Nước trà văng lên ướt cả mũi giày, Thái tử lạnh lùng để lại một câu: "Vô dụng!"