"Ngon không?" Thu Hoa Niên hỏi bọn trẻ trên bàn nhỏ.
Cửu Cửu nhắm mắt lại cẩn thận húp một ngụm canh, lớn tiếng nói, "Ngon ạ!"
"Ngon lắm ạ!" Xuân Sinh cũng hùa theo.
Thu Hoa Niên mỉm cười, bát canh gà này vì thiếu gia vị nên làm rất bình thường, nhưng đối với hai đứa trẻ này mà nói, lại là món ngon hiếm có.
Bên ngoài trời dần tối, những người dân trong làng đi làm ruộng lần lượt trở về, ngoài tường viện vang lên tiếng chó sủa, còn có tiếng trẻ con chạy nhảy đùa giỡn.
Thu Hoa Niên vươn người thắp sáng đèn dầu trên bàn, ngọn đèn nhỏ bừng sáng, phủ lên căn nhà tranh một lớp màu vàng ấm áp dịu dàng, mùi đất ẩm ướt từ cửa phòng mở hé bay vào, mang theo hương thơm của mùa xuân.
Thu Hoa Niên mỉm cười nhìn hai đứa trẻ nhỏ gầy gò đáng yêu đang ăn cơm ngon lành, bất giác, bát canh gà trong tay cậu cũng trở nên ngon hơn.
Kiếp trước cậu cũng thích cuộc sống như thế này, an nhàn, tự do, gần gũi với thiên nhiên, tuy cũng vất vả, nhưng mỗi giọt mồ hôi đều rơi vào lòng bàn tay mình.
Nhưng kiếp trước một mình về quê sinh sống, cậu cũng thường xuyên cảm thấy cô đơn.
Trọng sinh sau, đối mặt với hoàn cảnh hoàn toàn mới và hai đứa trẻ mới quen biết hôm nay, cậu lại sinh ra một cảm giác an yên ấm áp.
Có lẽ là ký ức được thừa hưởng từ nguyên chủ đã âm thầm ảnh hưởng đến cậu ở một số khía cạnh nào đó, cũng có thể là bởi vì, tất cả mọi thứ hiện tại đều trùng khớp với khát vọng trong lòng cậu.
Bở vì dầu đèn đắt đỏ, người nhà quê thường ngủ sớm dậy sớm. Dùng bữa xong xuôi, Thu Hoa Niên dạy hai đứa nhỏ tự rửa mặt súc miệng bằng nước lã, cùng chúng nhóm lửa sưởi ấm giường đất, rồi giục chúng đi ngủ.
Ban ngày bận rộn cả ngày, lại còn xảy ra chuyện Phúc Bảo xô đẩy người khác cùng vụ đối chất giữa sân, Thu Hoa Niên cài then cửa, cởϊ áσ ngoài, đầu vừa chạm gối đã ngủ say, chìm vào giấc mộng êm đềm.
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, tiếng gà gáy của nhà hàng láng giềng đã đánh thức cậu.
Cậu đoán chừng trời mới chỉ sáu giờ, bò dậy khỏi giường đất, chẳng thấy mệt mỏi chút nào, trái lại còn thấy sảng khoái, vết thương sau gáy hôm qua cũng đã lành gần hết một cách thần kỳ.
Rón rén bước xuống giường, không đánh thức hai đứa nhỏ, cậu mặc áo ngoài ra sân, chuẩn bị xử lý hạt cao lương đã ngâm từ hôm qua.
Cậu định làm một món ăn vặt mà ở thời hiện đại được coi là truyền thống, nhưng trong ký ức của nguyên chủ thì chưa từng có – kẹo mạch nha.
Kẹo mạch nha được bán ở thời hiện đại đã qua nhiều lần cải tiến, nguyên liệu chính đã đổi thành tinh bột khoai lang, chẳng còn liên quan gì đến cao lương nữa, nhưng kẹo mạch nha thời xưa thật sự được làm từ tinh bột cao lương.
Triều đại này tuy chưa có khoai tây và khoai lang, nhưng đã có ngô, vừa đủ nguyên liệu làm kẹo mạch nha truyền thống.
Bước đầu tiên làm kẹo mạch nha là chiết xuất tinh bột cao lương. Hàm lượng tinh bột trong cao lương rất cao, đạt 65%-70%, tự tay chiết xuất không thể chính xác như sản xuất công nghiệp, nhưng sản lượng cũng đạt hơn một nửa.
Hôm qua, cậu đã dùng nước tro thực vật có tính kiềm ngâm cao lương, để dễ dàng loại bỏ vỏ, nâng cao tỷ lệ chiết xuất tinh bột.
Cậu lấy từ kho ra mấy chiếc nia tre đường kính hơn một mét, vớt cao lương trong chậu ra, hai tay xát vài cái, vỏ tự động tách khỏi hạt.
Xát được một phần nhỏ, Cửu Cửu và Xuân Sinh cũng đã tỉnh giấc, hai đứa tự giác rửa tay, đến học theo cậu bóc vỏ cao lương.
Vì việc không nặng nhọc, nên cậu không ngăn cản, ba người bận rộn nửa giờ, bóc hết vỏ của ba đấu cao lương.
Cậu trải đều cao lương lẫn vỏ lên nia, đặt lên giá phơi nắng ngoài sân, rồi quay vào làm bữa sáng.
Bữa sáng nấu hai bắp ngô, mỗi người một bát canh gà thêm rau khô, Cửu Cửu và Xuân Sinh ăn ngon lành, cậu cũng tìm thấy sự hài lòng trong đó.
Ăn xong dọn dẹp bát đũa, Cửu Cửu và Xuân Sinh xách giỏ nhỏ ra ngoài hái rau dại, cậu gửi chúng cho hàng xóm cùng đi hái rau, còn mình thì thử dùng dụng cụ của Đỗ Bảo Ngôn để lại làm đồ mộc.
Kỹ năng làm mộc của cậu là học nhanh để quay video, cậu từng quay một loạt chủ đề có tên là "Phục nguyên công cụ canh tác các triều đại khác nhau", đã tự tay phục chế cày thẳng, cày cong, bừa, cuốc xẻng…
Nhà họ Đỗ không có súc vật để kéo cày lớn, canh tác đều bằng tay, cậu định kết hợp kinh nghiệm, sao chép một loại cày đẩy tay một người thường được sử dụng khi làm vườn rau thời hiện đại, nếu thành công, vụ xuân cày bừa sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.