Lớp học hôm nay dường như trở nên náo nhiệt hơn thường lệ. Những tiếng thì thầm và ánh mắt tò mò không ngừng len lỏi khắp căn phòng. Học sinh trong lớp đang chia thành từng nhóm nhỏ, trò chuyện rôm rả về chuyện của Kiều Nhã Anh. Tin đồn về việc cô tỏ tình với Cao Trình Ngôn đã lan rộng, câu chuyện này như thổi một làn gió mới vào bầu không khí thường ngày.
Mấy học sinh nữ ngồi ở bàn phía trước cứ liếc nhìn ra cửa, nơi mà họ mong đợi sẽ thấy sự xuất hiện của Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm. Một cô bạn khẽ thì thầm với bạn ngồi cạnh, giọng phấn khích:
"Cậu biết tin gì chưa? Họ nói Kiều Nhã Anh tỏ tình với Cao Trình Ngôn đó, nhưng bị từ chối thẳng thừng!"
"Thật sao? Tớ nghe bảo rằng Trình Ngôn còn lạnh lùng đến mức làm cô ấy khóc luôn ấy. Cậu có nghĩ là cậu ấy thích ai khác không?"
Một nhóm nam sinh phía sau lại tỏ ra hiếu kỳ, nhưng với kiểu cách chọc ghẹo, họ xì xào:
"Có lẽ nào cậu ấy thích Nhạc Linh Âm không nhỉ? Hai người đó lúc nào cũng đi cùng nhau mà."
"Cậu đang nói gì vậy? Cao Trình Ngôn đâu phải kiểu người dễ thích ai."
Trong khi mọi người còn đang bàn tán, cửa lớp bỗng bật mở, và ngay lập tức cả lớp im lặng trong vài giây. Cao Trình Ngôn bước vào với dáng vẻ lạnh lùng như mọi khi, không hề tỏ ra bận tâm đến ánh mắt của những người xung quanh. Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, cậu chỉ đơn giản tiến về chỗ ngồi của mình, không một chút dao động, đôi mắt thờ ơ không hề chạm vào ai.
Ngay sau đó, Nhạc Linh Âm lặng lẽ bước vào theo sau. Cô cúi đầu một chút, đôi má vẫn ửng đỏ nhẹ nhàng, khiến vài học sinh nữ trong lớp phải liếc nhìn nhau rồi nhướng mày đầy ẩn ý. Mặc dù Nhạc Linh Âm cố tỏ ra bình thường, nhưng cảm giác ngại ngùng dường như hiện rõ trong mỗi bước chân của cô.
Cả lớp tiếp tục dõi theo từng động tác của hai người, bầu không khí đột nhiên như bị nén lại bởi sự tò mò và những suy đoán lan rộng. Vài học sinh bắt đầu thì thầm với nhau lần nữa, nhưng lần này nhẹ nhàng hơn, như sợ rằng Cao Trình Ngôn sẽ nghe thấy.
Diêu Hiểu Vy mỉm cười tinh nghịch thì thầm:
"Không ngờ cậu lại đi cùng Cao Trình Ngôn vào lớp thế này. Mọi người đang nói gì đấy, cậu có nghe không?"
Nhạc Linh Âm khẽ giật mình, đôi má lại đỏ lên một lần nữa. Cô cúi đầu tránh ánh mắt của Diêu Hiểu Vy, cô chỉ cười nhẹ và lảng tránh trả lời. Cô không biết phải nói gì giữa tình huống này, chỉ cảm thấy áp lực từ những ánh nhìn xung quanh.
Trong khi đó, Cao Trình Ngôn vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ, không để tâm đến những ánh mắt dõi theo mình. Cậu ngồi xuống chỗ của mình, đôi mắt lơ đễnh nhìn ra cửa sổ, như thể cơn mưa bên ngoài thú vị hơn mọi lời bàn tán trong lớp học.
Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu tiết học vang lên, lớp học lại trở về nhịp điệu bình thường, dù những lời xì xào vẫn âm ỉ trong lòng từng học sinh, chờ đợi thêm một diễn biến nào đó.
Nhạc Linh Âm nhẹ nhàng nhìn về phía bàn trên lớp, nơi chỗ ngồi của Kiều Nhã Anh đang bỏ trống. Sự vắng mặt của cô ấy làm không khí trong lớp trở nên nặng nề hơn, như một khoảng trống khó lấp đầy.
Những câu chuyện xung quanh Kiều Nhã Anh vẫn đang vang vọng trong tâm trí của Nhạc Linh Âm, cô cảm thấy một nỗi tiếc nuối lẫn đồng cảm dâng lên trong lòng.
Nhạc Linh Âm nhớ lại hình ảnh Kiều Nhã Anh - một cô gái xinh đẹp, tự tin và luôn tỏa sáng giữa đám đông. Dù cô ấy có vẻ ngoài mạnh mẽ, nhưng giờ đây, sự vắng mặt của Nhã Anh khiến Linh Âm nhận ra rằng tất cả chúng ta đều có những khoảnh khắc yếu đuối và nhạy cảm.
Mặc dù Nhạc Linh Âm chưa bao giờ thân thiết với Kiều Nhã Anh, nhưng cô vẫn cảm thấy sự đồng cảm với cô ấy. Không ai đáng phải trải qua cảm giác bị từ chối, đặc biệt là khi mình đã dũng cảm mở lòng. Cảm xúc vừa tiếc nuối vừa đau xót khiến lòng cô chùng xuống.
Suy nghĩ về Kiều Nhã Anh làm Nhạc Linh Âm chạnh lòng. Cô không biết phải làm gì để an ủi, bản thân cô cũng không muốn thấy ai đó phải chịu đựng nỗi đau như vậy. Trong khoảnh khắc ấy, cô quyết định rằng nếu có cơ hội, cô sẽ tìm cách tiếp cận Kiều Nhã Anh, để cho cô ấy biết rằng mình không đơn độc trong nỗi buồn này.
Đúng lúc đó, Cao Trình Ngôn bên cạnh quay sang nhìn cô, ánh mắt cậu thoáng dừng lại trên gương mặt trầm tư của Nhạc Linh Âm. Mặc dù cậu không nói gì, nhưng Nhạc Linh Âm cảm nhận được một điều gì đó trong ánh mắt cậu, như thể cậu cũng đang suy nghĩ về những gì đã xảy ra.
Nhạc Linh Âm liếc nhanh về phía bàn của Kiều Nhã Anh lần nữa, rồi quay lại với thực tại, cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi biết rằng cô không hoàn toàn đơn độc trong suy nghĩ này.
Cao Trình Ngôn lạnh nhạt nhìn về phía Nhạc Linh Âm đang ngồi bên cạnh. Ánh mắt cậu thoáng lướt qua, không có nhiều biểu cảm, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Nhạc Linh Âm cảm nhận được một điều gì đó khác lạ.
Cái nhìn thờ ơ của Cao Trình Ngôn như đang mang một thông điệp ẩn chứa, khiến lòng Nhạc Linh Âm chùng xuống.
Dù giọng nói của Cao Trình Ngôn không hề biểu lộ cảm xúc, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt sắc lạnh của Cao Trình Ngôn khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy như cậu đang cố cảnh báo mình. Cô khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt vẫn dõi theo chỗ ngồi trống của Kiều Nhã Anh, nhưng trong đầu lại vang lên những câu hỏi. Liệu có điều gì không ổn với Kiều Nhã Anh không?
"Đừng để ý đến cậu ta."
Cao Trình Ngôn nói, giọng cậu không có chút ấm áp nào, chỉ đơn thuần là một sự thật không thể phủ nhận. Nhưng từ cách mà cậu nói, Nhạc Linh Âm nhận ra có điều gì đó sâu sắc hơn ẩn giấu phía sau những lời ấy.
Nhạc Linh Âm nhíu mày, cảm thấy một sự mâu thuẫn: "Cậu đang cố nói với tớ điều gì à?"
Câu hỏi lấp lửng trong lòng nhưng không được thốt ra. Nhạc Linh Âm không biết liệu Cao Trình Ngôn có thật sự quan tâm đến Kiều Nhã Anh hay chỉ đang muốn bảo vệ mình và giữ khoảng cách với những rắc rối xung quanh.
Mặc dù cảm thấy lo lắng, Nhạc Linh Âm không thể không cảm nhận được rằng sự lạnh lùng của Cao Trình Ngôn lại mang đến một cảm giác an toàn lạ lùng. Cậu có thể không tỏ ra rõ ràng, nhưng trong ánh mắt thờ ơ đó, cô cảm giác được một sự bảo vệ vô hình nào đó, như thể cậu đang cố nhắc nhở cô phải cẩn thận.
Nhạc Linh Âm tràn đầy mâu thuẫn. Cô cảm thấy cần phải tôn trọng những cảm xúc của Kiều Nhã Anh, nhưng đồng thời cũng không thể không ghi nhớ những lời cảnh báo không trực tiếp của Cao Trình Ngôn. Cô chỉ có thể gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng, rồi lại hướng ánh mắt về phía bảng đen, cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng trong lòng vẫn không thể ngừng suy nghĩ về những điều vừa xảy ra.
Cao Trình Ngôn ngồi dựa lưng vào ghế, toát lên một sự lạnh lùng thường thấy. Ánh mắt cậu hướng ra cửa sổ, không còn nhìn Nhạc Linh Âm nữa, nhưng sự hiện diện của cô bên cạnh vẫn làm lòng cậu cảm thấy có chút xao xuyến.
Cao Trình Ngôn nói giọng lạnh nhạt nhưng ẩn chứa chút an ủi: "Đừng suy nghĩ quá nhiều về Kiều Nhã Anh."
Những lời nói ấy như một mệnh lệnh hơn là một lời động viên, trong lòng Cao Trình Ngôn không muốn Nhạc Linh Âm bị cuốn vào những rắc rối hay bi kịch có thể xảy ra. Cậu biết rằng việc Nhạc Linh Âm tò mò hay quan tâm đến Kiều Nhã Anh chỉ làm mọi thứ thêm phức tạp và đó không phải là điều mà cậu mong muốn.
Nhạc Linh Âm quay sang nhìn Cao Trình Ngôn, đôi mắt tràn đầy sự quan tâm, nhưng ngay khi nhận thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Trình Ngôn, cô biết rằng cậu không muốn nói thêm về chuyện này. Cô khẽ gật đầu, cố gắng che giấu nỗi thất vọng trong lòng.
Dù vẫn cảm thấy bất an về Kiều Nhã Anh, nhưng Nhạc Linh Âm hiểu rằng Cao Trình Ngôn muốn bảo vệ cô khỏi những thứ không cần thiết.
Nhạc Linh Âm quyết định sẽ không hỏi thêm nữa, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Cao Trình Ngôn, chờ đợi tiết học tiếp theo bắt đầu. Nhưng trong lòng, cô vẫn không ngừng suy nghĩ về Kiều Nhã Anh và những gì có thể đã xảy ra, như thể những điều chưa nói lại trở thành một bí mật nặng nề đè lên cả hai.
Cao Trình Ngôn, cảm nhận được sự im lặng dường như có chút nặng nề, lại cúi đầu nhìn xuống bàn, giữ vẻ thờ ơ, nhưng bên trong, cậu lại cảm thấy có một phần của mình muốn mở lòng hơn, muốn giải thích cho Nhạc Linh Âm hiểu rằng không phải mọi thứ đều đơn giản như vẻ ngoài của nó. Nhưng cậu lại không thể làm điều đó.