Nhạc Linh Âm cảm thấy tim mình đập nhanh và loạn nhịp hơn bao giờ hết, như thể mọi cảm giác trong lòng cô đang bốc cháy, lan tỏa khắp cơ thể. Hơi thở cô trở nên gấp gáp, từng đợt nhiệt nóng dâng lên từ l*иg ngực, rồi dần tỏa ra khắp khuôn mặt. Đôi má cô không chỉ đỏ lên mà còn trở nên nóng bừng dưới cái chạm nhẹ nhàng nhưng đầy ma mị của Cao Trình Ngôn.
Nhạc Linh Âm cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thật khó khi Cao Trình Ngôn vẫn đang đứng quá gần, cái chạm của cậu làm cô cảm thấy mọi suy nghĩ trong đầu dường như đang tan chảy.
Ngón tay của Cao Trình Ngôn, từng chút một, lướt trên làn da mỏng manh của Nhạc Linh Âm như đang giam cầm cô trong khoảnh khắc này. Cảm giác nhẹ nhàng nhưng lại đủ mạnh mẽ để khiến trái tim cô muốn nổ tung.
Lòng Nhạc Linh Âm như có một ngọn lửa đang bùng cháy, không biết phải đối mặt với nó thế nào. Bầu không khí giữa họ trở nên ngột ngạt, không phải vì khó chịu mà vì quá đỗi căng thẳng và bối rối. Cô không thể ngăn mình cảm nhận được sự dịu dàng bất ngờ từ Cao Trình Ngôn, dù ánh mắt cậu vẫn giữ sự lạnh lùng.
Cảm giác này... nó vừa kỳ lạ, vừa ngượng ngùng, như thể Nhạc Linh Âm đang đứng trước một ranh giới mà cô không biết phải vượt qua hay không. Nhạc Linh Âm đỏ mặt, đôi mắt khẽ dao động, lúng túng tránh ánh mắt của Cao Trình Ngôn nhưng lại không thể lùi thêm được nữa.
Bàn tay của Cao Trình Ngôn như thể có ma lực, khiến mỗi cái chạm của cậu đều làm Nhạc Linh Âm ngộp thở, làm cô cảm nhận rõ ràng ngọn lửa đang rực cháy trong lòng mình, đầy cảm xúc và hỗn loạn.
Cao Trình Ngôn đột nhiên mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý và sắc lạnh, khiến người khác có lẽ sẽ cảm thấy kinh hãi trước vẻ đáng sợ và bí hiểm của cậu.
Đôi môi Cao Trình Ngôn nhếch lên, đôi mắt nâu đỏ thoáng chút lạnh lẽo, như một con sói giữa màn đêm đầy bí ẩn. Nụ cười đó mang theo chút gì đó hiểm nguy, nhưng cũng lại vô cùng cuốn hút, không thể lẫn vào đâu được.
Nhưng với Nhạc Linh Âm, điều đó không khiến cô cảm thấy sợ hãi. Trái lại, dù trái tim vẫn đang loạn nhịp, cô lại cảm nhận được một điều gì đó khác từ nụ cười của Cao Trình Ngôn, như thể nó mang theo một ý định sâu xa mà cô chưa thể hiểu hết. Cảm giác ấy không lạnh lẽo mà lại có phần ấm áp kỳ lạ, dù cậu vẫn giữ sự bí ẩn khó đoán như mọi khi.
Cao Trình Ngôn từ từ buông tay, ánh mắt vẫn dõi theo gương mặt đỏ bừng của Nhạc Linh Âm. Cậu lùi lại một bước, nhưng vẻ lạnh lùng trong giọng nói vẫn hiện rõ:
"Thú vị thật."
Những lời nói của Cao Trình Ngôn vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy tính thách thức, mang theo sự thú thích kỳ lạ, như thể cậu vừa khám phá ra điều gì mới mẻ từ Nhạc Linh Âm mà chính bản thân cậu cũng không ngờ tới.
Đôi mắt sâu thẳm của Cao Trình Ngôn ánh lên một tia thích thú, dù môi cậu đã trở lại trạng thái không cảm xúc.
Nhạc Linh Âm đứng đó, ngực vẫn phập phồng theo từng nhịp thở gấp. Những lời nói của Cao Trình Ngôn khiến cô bối rối, nhưng không thể phủ nhận rằng trái tim cô đang phản ứng mạnh mẽ với tất cả những gì vừa xảy ra.
Trước mắt Nhạc Linh Âm, Cao Trình Ngôn lại trở về với vẻ lạnh lùng khó đoán, nhưng lần này, trong ánh mắt ấy, có một điều gì đó đã thay đổi – một sự quan tâm kỳ lạ mà trước giờ cô chưa từng thấy ở cậu.
Và dù không hiểu rõ những gì Cao Trình Ngôn vừa nói, Nhạc Linh Âm biết một điều chắc chắn. Đây không phải là lần cuối cùng cô sẽ thấy ánh mắt đó.
Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào Nhạc Linh Âm, ánh mắt cậu vẫn sắc bén và đầy thách thức, nhưng lần này, có một tia tò mò trong đó. Cậu hỏi, giọng trầm và lạnh lùng, không một chút dao động:
"Tại sao cậu không giận dữ?"
Câu hỏi đó vang lên trong không gian giữa tiếng mưa, như một thử thách mà Cao Trình Ngôn đang chờ Nhạc Linh Âm đối diện.
Cao Trình Ngôn đã quen với việc mọi người đều e ngại hoặc sợ hãi trước thái độ lạnh lùng của mình, hoặc tệ hơn, cô có thể sẽ giận dữ trước sự vô cảm mà cậu thể hiện. Nhưng Nhạc Linh Âm không giống như vậy, điều đó khiến cậu bối rối hơn bao giờ hết.
Nhạc Linh Âm đứng đó, đôi má vẫn đỏ hồng, ánh mắt khẽ chớp như đang suy nghĩ điều gì. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Cao Trình Ngôn, nhưng thay vì đối mặt với sự thách thức, cô chỉ khẽ cúi đầu, giọng nói dịu dàng và mềm mại phát ra, như làn gió nhẹ giữa cơn bão:
"Tớ... không giận đâu, bởi vì tớ biết cậu không có ý làm tổn thương tớ."
Lời nói của Nhạc Linh Âm nhẹ nhàng đến mức trái tim Cao Trình Ngôn như lỡ một nhịp. Sự dịu dàng trong giọng nói của cô không chỉ làm không khí xung quanh bỗng chốc mềm đi mà còn đánh thẳng vào cảm xúc sâu thẳm trong lòng cậu. Cậu chưa từng nghe ai nói với mình bằng giọng điệu như vậy, một giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng và chân thật.
Nhạc Linh Âm khẽ ngước lên, đôi mắt trong veo nhìn vào Trình Ngôn, một nụ cười nhỏ thoáng qua trên môi cô, lúng túng nhưng ấm áp:
"Không sao đâu."
Ba từ đơn giản, nhưng lại chứa đựng cả một thế giới mà Trình Ngôn chưa từng biết đến. Cậu cảm thấy l*иg ngực mình trở nên nặng nề với một cảm xúc lạ lẫm. Trái tim Cao Trình Ngôn, vốn luôn giữ sự lạnh lẽo và kiên định, giờ đây dường như đang bị lay động bởi những lời nói dịu dàng từ cô gái đứng trước mặt.
Sự ấm áp từ lời nói của Nhạc Linh Âm như lan tỏa, len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm hồn Cao Trình Ngôn, khiến cậu bất ngờ nhận ra cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng mà trước giờ chưa từng có.
Trái tim Cao Trình Ngôn lần đầu tiên trong đời rung lên bởi một điều gì đó mà cậu không thể kiểm soát hay giải thích. Cậu vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng, cậu biết mọi thứ đã thay đổi theo một cách mà chính cậu cũng chưa hiểu rõ.
Cao Trình Ngôn nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh nhạt quen thuộc của mình. Ánh mắt nâu đỏ của cậu khẽ chớp, như thể vừa dập tắt mọi cảm xúc phức tạp bên trong.
Bàn tay buông thõng bên người không còn run nhẹ như khi chạm vào má của Nhạc Linh Âm nữa. Dường như trong khoảnh khắc, Cao Trình Ngôn đã dựng lại bức tường lạnh lẽo quen thuộc của mình, che giấu mọi suy nghĩ và cảm xúc sâu kín.
Cao Trình Ngôn quay người, nhìn thoáng qua bầu trời mưa tầm tã phía trước, rồi thờ ơ nói, giọng cậu trầm và bình thản như không có gì vừa xảy ra:
"Đi về lớp thôi, tiết học sắp bắt đầu rồi."
Cao Trình Ngôn bước đi, từng bước chân vững vàng như thể mọi thứ vừa qua chỉ là thoáng qua không đáng nhớ. Cậu không ngoái lại nhìn Nhạc Linh Âm, nhưng âm điệu trong lời nói của cậu đủ rõ để cô hiểu rằng cậu không còn muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Cao Trình Ngôn đã quay lại với bản chất lạnh nhạt, không quan tâm đến thế giới xung quanh, hay ít nhất, đó là điều mà cậu muốn thể hiện.
Nhạc Linh Âm đứng lặng trong giây lát, cảm giác mơ hồ vẫn còn đọng lại trong lòng. Ánh mắt cô dõi theo dáng lưng cao lớn của cậu đang bước đi dưới mái hiên ướt đẫm. Mặc dù cậu lại trở về dáng vẻ lạnh lùng và xa cách, nhưng những gì đã xảy ra giữa họ khiến cô cảm nhận được một điều gì đó sâu xa hơn ẩn giấu trong con người cậu.
Nhạc Linh Âm mỉm cười nhẹ, gật đầu rồi lặng lẽ bước theo sau, hai người cùng nhau đi về lớp học trong tiếng mưa rơi tí tách, bỏ lại khoảnh khắc lạ lùng đó phía sau.
Mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng Nhạc Linh Âm, có một tia nắng nhẹ vừa len lỏi qua màn mưa.