Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 47: Sự ngại ngùng

Một cơn mưa rào ập xuống trường Nhị Trung, cơn mưa dày đặc đổ từ bầu trời âm u, phủ kín không gian. Sấm sét đánh ngang trời, âm thanh vang dội như muốn xé toạc bầu trời xám xịt. Dưới mái hiên của dãy hành lang dài, nước mưa tạt vào từng góc nhỏ, lấm tấm trên nền gạch cũ kỹ.

Cao Trình Ngôn với dáng người cao ráo và lạnh lùng, bước đi một cách khoan thai. Mái tóc đen hơi rối bị gió thổi tung, nhưng ánh mắt nâu đỏ sắc lạnh của cậu không chút bận tâm đến cơn mưa cuồng loạn. Bước chân cậu vững vàng trên nền gạch ẩm ướt, âm vang từng nhịp, như thể tách biệt khỏi tất cả mọi thứ xung quanh.

Phía sau Cao Trình Ngôn, Nhạc Linh Âm lặng lẽ bước theo. Ánh mắt cô dịu dàng và trầm tĩnh, mang theo chút mộng mơ, nhưng vẫn đầy sự tập trung. Dưới làn mưa, dáng vẻ dịu dàng và nhẹ nhàng của cô như một nàng thơ giữa cơn bão tố. Bộ đồng phục của cô hơi bay theo gió, hòa cùng tiếng mưa tí tách.

Trái ngược với Cao Trình Ngôn, gương mặt Nhạc Linh Âm đượm chút suy tư, dường như mỗi bước chân đều mang một niềm hy vọng mơ hồ.

Hai con người, hai thế giới khác biệt, nhưng lại lặng lẽ bước đi cạnh nhau dưới mái hiên trường. Sấm sét cứ thế đánh rầm rầm, nhưng dường như giữa cơn bão, trong khoảnh khắc này, họ lại yên lặng hòa vào một nhịp điệu riêng biệt, tách biệt khỏi những ồn ào của cuộc sống xung quanh.

Nhạc Linh Âm bước chậm lại, ánh mắt lấp lửng sau làn mưa mỏng như đang tìm kiếm sự can đảm. Hình ảnh Cao Trình Ngôn trong sân sau trường, khi cậu đứng đối diện với Kiều Nhã Anh, với nét mặt lạnh lùng đáng sợ, cứ ám ảnh trong tâm trí cô.

Dù Nhạc Linh Âm không định chứng kiến, nhưng vô tình bắt gặp khoảnh khắc ấy, hình ảnh về đôi mắt sợ hãi của Kiều Nhã Anh đã khiến Nhạc Linh Âm không thể ngừng nghĩ về nó.

Dưới mái hiên ướt đẫm nước mưa, Nhạc Linh Âm khẽ mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy căng thẳng.

"Cao Trình Ngôn..." Nhạc Linh Âm ngập ngừng, ánh mắt nhìn xuống, rồi lại mạnh dạn ngẩng lên nhìn vào gương mặt cậu: "Có chuyện gì đã xảy ra sao?"

Cao Trình Ngôn không trả lời ngay lập tức. Bước chân cậu dừng lại, nhưng ánh mắt sắc lạnh vẫn nhìn về phía trước. Một luồng không khí lạnh dường như tràn ngập không gian giữa hai người. Tiếng mưa rơi càng trở nên nặng nề hơn trong khoảnh khắc này.

Nhạc Linh Âm nuốt khan, tay cô nắm chặt váy ngắn của mình, cố gắng giữ bình tĩnh:

"Tớ... tớ thấy cậu khi ấy, cậu trông rất... rất đáng sợ. Và cả nét mặt của Kiều Nhã Anh... cô ấy đã sợ hãi. Cậu... đã nói gì với cô ấy? Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Giọng Nhạc Linh Âm run rẩy, nhưng đôi mắt trong veo ấy vẫn giữ một tia hy vọng mong manh rằng Cao Trình Ngôn sẽ giải thích. Cô chưa bao giờ thấy Cao Trình Ngôn như vậy, lạnh lùng đến mức khiến người khác cảm thấy xa lạ. Lòng cô thắt lại với cảm giác lo lắng, vừa sợ hãi vừa bối rối, nhưng cô không thể ngăn mình muốn biết sự thật.

Cao Trình Ngôn im lặng một lúc lâu, dường như đang cân nhắc liệu có nên trả lời hay không. Một giọt nước mưa lăn dài từ mái tóc rối của cậu xuống, hòa vào không gian lạnh lẽo. Rồi cuối cùng, cậu quay lại nhìn thẳng vào mắt Nhạc Linh Âm, đôi mắt nâu đỏ của cậu sâu thẳm và khó đoán hơn bao giờ hết.

Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào mắt Nhạc Linh Âm, ánh mắt vẫn giữ sự lạnh lùng quen thuộc, nhưng có chút dịu đi khi nhận thấy sự lo lắng trong đôi mắt trong veo của cô.

Sau một thoáng im lặng, Cao Trình Ngôn khẽ nhún vai, giọng nói trầm thấp nhưng bình thản, như thể chuyện vừa rồi không có gì đáng bận tâm:

"Không có gì đâu. Chỉ là tôi đã từ chối Kiều Nhã Anh thôi. Cậu ta đã tỏ tình với tôi."

Những lời nói của Cao Trình Ngôn vang lên rõ ràng giữa tiếng mưa rơi tí tách, nhưng lại mang theo sự lãnh đạm thường thấy. Như thể cậu không hề quan tâm đến hậu quả của việc này, cũng không thấy lý do để giải thích thêm. Đôi mắt nâu đỏ của cậu không một chút dao động, chỉ đơn giản là sự thật hiển nhiên được thốt ra.

Nhạc Linh Âm hơi ngỡ ngàng, tim cô như hẫng một nhịp. Cô không biết phải nói gì, chỉ có thể đứng đó, cảm nhận sự mơ hồ đan xen trong lòng. Mặc dù Cao Trình Ngôn tỏ ra bình thường, nhưng ký ức về nét mặt sợ hãi của Kiều Nhã Anh vẫn làm cô không yên. Cô biết rằng lời từ chối có thể đau đớn, nhưng liệu điều gì đã khiến Kiều Nhã Anh hoảng sợ đến vậy? Cô không thể thôi thắc mắc.

"Nhưng..." Nhạc Linh Âm khẽ thốt lên, giọng cô nhỏ lại: "Thế.. tại sao cô ấy lại sợ hãi như vậy? Cậu thật ra... cậu đã nói gì với cô ấy?"

Cao Trình Ngôn vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, nhưng có một điều gì đó mờ nhạt lướt qua trong đôi mắt cậu.

Cao Trình Ngôn đột nhiên tiến đến gần Nhạc Linh Âm, ánh mắt cậu sắc bén hơn, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng thu hẹp lại. Hành động này làm tim cô đập loạn nhịp và theo bản năng, Nhạc Linh Âm lùi lại một bước.

Nhưng Cao Trình Ngôn không dừng lại, từng bước tiến tới, áp sát hơn, buộc Nhạc Linh Âm lùi thêm một bước nữa.

Tiếng mưa rơi xung quanh càng thêm lớn, nhưng dường như trong khoảnh khắc này, tất cả mọi thứ đều trở nên xa vời, chỉ còn lại hai người trong không gian chật hẹp dưới mái hiên. Bàn chân Nhạc Linh Âm loạng choạng lùi cho đến khi cảm nhận được lưng mình chạm vào bức tường lạnh lẽo phía sau.

Mọi lối thoát đều bị cắt đứt.

Trái tim Nhạc Linh Âm đập thình thịch, hơi thở của cô trở nên gấp gáp. Khuôn mặt vốn trắng trẻo của cô dần dần ửng đỏ, đôi mắt to tròn bối rối nhìn vào đôi mắt nâu đỏ sâu thẳm của Cao Trình Ngôn. Cô không thể hiểu được cảm xúc phức tạp trong ánh mắt của cậu lúc này, nhưng khoảng cách quá gần giữa hai người làm cô không thể giữ bình tĩnh.

"Trình Ngôn... cậu làm gì vậy?" Giọng Nhạc Linh Âm run rẩy, vừa ngượng ngùng vừa lúng túng. Cô cảm nhận rõ sự ấm áp của Cao Trình Ngôn, dù mưa vẫn rơi tầm tã ngoài kia.

Cao Trình Ngôn nghiêng người xuống gần hơn, đôi mắt cậu sắc lạnh nhưng ẩn giấu chút gì đó khó đoán. Cậu không nói gì, chỉ đơn giản nhìn thẳng vào Nhạc Linh Âm, khiến khoảng cách giữa hai người trở nên nghẹt thở. Nhạc Linh Âm cảm thấy hơi thở của mình trở nên khó khăn hơn, cả cơ thể như căng thẳng đến mức không biết phải phản ứng thế nào.

Nhạc Linh Âm cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt của Cao Trình Ngôn như xoáy sâu vào cô, làm cô không thể tránh né. Cảm giác bối rối cùng với sự đỏ mặt ngượng ngùng khiến cô càng thêm lúng túng. Trái tim cô loạn nhịp không ngừng, không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Cao Trình Ngôn đưa tay lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào má của Nhạc Linh Âm, nơi đang ửng đỏ vì ngượng ngùng. Ngay khoảnh khắc đầu tiên, cảm giác mềm mại và ấm áp từ làn da thiếu nữ lan tỏa qua từng ngón tay của cậu.

Thoạt đầu, Cao Trình Ngôn chỉ định lướt qua, nhưng rồi ánh mắt sắc lạnh của cậu bỗng chùng xuống, trở nên dịu dàng hơn một cách kỳ lạ khi ngón tay mân mê nơi ấy.

Cảm giác làn da mịn màng, như thể đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài cứng cỏi của mình, khiến lòng Cao Trình Ngôn có chút dao động. Cậu không thể rời mắt khỏi đôi má hồng của Nhạc Linh Âm, giống như một cơn sóng nhẹ nhàng cuốn lấy tâm trí cậu, khiến cậu chợt nhận ra mình đã chìm đắm vào khoảnh khắc này từ lúc nào.

Trong khi đôi mắt nâu đỏ vẫn giữ nét bí ẩn, sâu thẳm, trái tim Cao Trình Ngôn lại như đập chậm hơn mỗi lần ngón tay lướt qua làn da mỏng manh của Nhạc Linh Âm.

Cao Trình Ngôn chưa bao giờ là người để tâm đến sự dịu dàng, nhưng bây giờ, cậu cảm thấy bản thân bị cuốn vào một cảm giác khác lạ, như thể bàn tay cậu không thể dừng lại việc chạm vào gương mặt ấy.

Sự mong manh của Nhạc Linh Âm, đôi má đỏ bừng của cô vì ngại, khiến Cao Trình Ngôn bất ngờ nhận ra có một sức hút vô hình kéo cậu lại gần. Sự đối lập giữa vẻ ngoài lạnh lùng của cậu và sự mềm mại từ chiếc má cô tạo nên một luồng cảm xúc vừa xa lạ, vừa dễ chịu.

Đôi mắt của Cao Trình Ngôn, lúc này, dường như không còn chỉ lạnh lẽo như trước nữa. Một chút dịu dàng xuất hiện trong ánh nhìn, dù cậu không nhận ra điều đó. Nhịp tim chậm lại nhưng đầy sức nặng, như thể mỗi lần chạm vào Nhạc Linh Âm đều để lại một dấu ấn sâu hơn trong tâm trí cậu.