Nhạc Linh Âm tiến gần tới sân sau trường, trong lòng vẫn còn ngổn ngang cảm xúc, nhưng cảnh tượng kỳ lạ trước mắt khiến cô bất ngờ khựng lại.
Ở ngay đó, dưới bầu trời xám xịt như sắp đổ mưa, Cao Trình Ngôn đứng im lặng, tĩnh mịch như một tảng băng giữa không gian vắng vẻ. Cơn gió lạnh thổi qua làm mái tóc đen của cậu khẽ bay nhẹ, Nhạc Linh Âm cảm nhận được luồng sát khí tỏa ra từ cậu.
Sự lạnh lùng của Ngôn không giống với mọi khi, nó dày đặc nghiêm trọng và có phần đáng sợ, khiến Nhạc Linh Âm bất giác rùng mình. Da thịt cô căng lên, toàn thân run rẩy, hai cánh tay nổi hết da gà.
Cách đó không xa, Kiều Nhã Anh, cô nàng nổi tiếng xinh đẹp và tự tin của trường, giờ đây trông chẳng khác gì một người hoàn toàn khác. Gương mặt của Kiều Nhã Anh trắng bệch như gặp phải thứ gì đó kinh hoàng, đôi mắt đỏ ngầu và sưng húp, tràn đầy nước mắt và sự giận dữ, khiến ánh nhìn của cô càng thêm khủng khϊếp.
Kiều Nhã Anh đang ngồi bệt xuống đất, bàn tay run rẩy ôm lấy đầu gối như thể không thể đứng dậy nổi. Nhìn cảnh này, Nhạc Linh Âm cảm thấy như Kiều Nhã Anh vừa trải qua một chuyện gì đó rất dữ dội – gương mặt méo mó vì nỗi đau và thất vọng hiện rõ, như thể thế giới của cô ấy sụp đổ trước mắt.
Không gian xung quanh im lặng đến mức lạ thường, chỉ có tiếng gió rít qua những cành cây. Cao Trình Ngôn không nói gì, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống Kiều Nhã Anh, nhưng không hề có một chút cảm xúc nào hiện ra trên khuôn mặt cậu. Cậu đứng đó, như thể tách biệt hoàn toàn với cảm xúc và hoàn cảnh xung quanh.
Nhạc Linh Âm đứng từ xa nhìn cảnh tượng này, trái tim cô như đập lạc nhịp, đôi chân cô bất động, không thể tiến thêm một bước. Hình ảnh của Cao Trình Ngôn toát lên sự lạnh lùng đến mức đáng sợ, khác xa với cậu bạn từng chăm sóc cô.
Kiều Nhã Anh, từ một người luôn tự tin và tỏa sáng, giờ đây chỉ còn lại một cô gái yếu đuối và đầy sợ hãi, như thể tất cả sức mạnh và niềm kiêu hãnh của cô đã bị phá vỡ tan tành.
Nhạc Linh Âm không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng rõ ràng là có điều gì đó vô cùng nghiêm trọng. Bầu không khí nặng nề bao trùm lấy mọi thứ, và cô không khỏi tự hỏi điều gì đã khiến Kiều Nhã Anh rơi vào tình trạng này, còn Cao Trình Ngôn lại trở nên lạnh lẽo đến vậy.
Nhạc Linh Âm đứng lặng, tim đập nhanh đến mức cô có thể nghe rõ trong không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Bàn tay cô nắm chặt lấy nhau, cố gắng trấn tĩnh bản thân giữa cảnh tượng kỳ lạ đang diễn ra trước mắt.
Nhưng cảm giác lo lắng và rùng mình không thể dứt ra khỏi Nhạc Linh Âm. Cô hít một hơi sâu, rồi bất giác bật ra một tiếng gọi yếu ớt, giọng nói run run nhưng đủ vang lên trong không gian tĩnh lặng:
"Cao Trình Ngôn..."
Cả hai người kia ở phía đối diện ngay lập tức nhìn về phía Nhạc Linh Âm.
Kiều Nhã Anh đang ngồi bệt dưới đất, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nhìn về phía Linh Âm với vẻ kinh ngạc không thể che giấu. Ánh mắt của Kiều Nhã Anh đầy ngỡ ngàng, như thể sự xuất hiện của Linh Âm là điều mà cô không hề mong đợi. Trông cô yếu đuối và bối rối, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh quen thuộc thường thấy ở cô hot girl luôn tỏa sáng trước đám đông.
Còn Cao Trình Ngôn thì khác hẳn. Khi nghe thấy tiếng gọi của Nhạc Linh Âm, cậu quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng của cậu lướt qua Linh Âm mà không hề dao động. Gương mặt cậu vẫn giữ nguyên vẻ dửng dưng và xa cách, như thể việc cô xuất hiện chẳng làm thay đổi điều gì trong tâm trí cậu.
Cao Trình Ngôn không nói gì, không một biểu cảm hay động thái nào cho thấy cậu bất ngờ hoặc quan tâm đến sự xuất hiện của Nhạc Linh Âm. Sự lạnh lùng trong ánh mắt cậu khiến Linh Âm cảm thấy như cơn gió lạnh ngoài trời đang thổi xuyên qua cơ thể mình, khiến đôi chân cô bất giác run lên.
Bầu trời phía trên vẫn đen xám, không gian im lặng kéo dài, chỉ còn lại ba người đứng giữa sân sau, mỗi người một cảm xúc khác biệt. Trong lòng Nhạc Linh Âm, nỗi lo lắng và sự bối rối ngày càng lớn, nhưng ánh mắt của Cao Trình Ngôn lạnh lẽo và không chút cảm xúc, lại khiến cô không thể thốt lên thêm bất kỳ lời nào nữa.
Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào Nhạc Linh Âm, đôi mắt lạnh lùng và vô cảm vẫn giữ nguyên vẻ dửng dưng. Sau một khoảng lặng dài, cậu đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm và lạnh, như cắt ngang không gian yên tĩnh:
"Cậu ra đây làm gì?"
Câu hỏi của Cao Trình Ngôn thẳng thừng và ngắn gọn, không có chút cảm xúc nào. Lời nói của cậu vang lên như một làn gió lạnh buốt giữa bầu trời xám xịt, khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy bối rối hơn. Cô đã mong đợi cậu sẽ nói điều gì đó khác, hoặc ít nhất là tỏ ra có phần nhẹ nhàng hơn, nhưng Cao Trình Ngôn vẫn duy trì sự cách biệt và lạnh lùng quen thuộc.
Nhạc Linh Âm lúng túng, đôi tay cô vẫn siết chặt vào nhau để giữ bình tĩnh. Cảm giác run rẩy trong lòng cô lại dâng lên. Cô không biết phải trả lời ra sao, phần vì lo lắng trước sự xa cách của Cao Trình Ngôn, phần vì cảnh tượng kỳ lạ giữa Cao Trình Ngôn và Kiều Nhã Anh khiến cô cảm thấy khó xử.
Nhạc Linh ÂM hít một hơi sâu, cố gắng để giọng mình không run khi trả lời:
"Tớ...tớ ra tìm cậu. Tiết học sắp bắt đầu rồi... tớ nghĩ cậu nên quay lại lớp." Những lời này vang lên nhẹ nhàng, nhưng có vẻ gì đó yếu ớt và vụng về trong cách Nhạc Linh Âm nói.
Cao Trình Ngôn nghe xong, ánh mắt cậu không có lấy một chút dao động nào, vẫn lạnh lùng và thờ ơ. Cậu không phản ứng ngay lập tức, chỉ đứng yên quan sát Nhạc Linh Âm trong giây lát, như thể đang cân nhắc điều gì đó, nhưng vẻ dửng dưng không hề thay đổi.
Kiều Nhã Anh vẫn ngồi dưới đất, ánh mắt đỏ hoe nhìn Nhạc Linh Âm đầy ngạc nhiên và có chút gì đó cay đắng. Rõ ràng, cô ấy không thể ngờ rằng Nhạc Linh Âm lại xuất hiện ở đây, sự căng thẳng giữa họ càng làm cho bầu không khí trở nên nặng nề hơn.
Nhạc Linh Âm đứng im, chờ đợi phản hồi từ Cao Trình Ngôn, nhưng trái tim cô vẫn đầy lo lắng, khi không biết liệu cậu sẽ làm gì tiếp theo.
Cao Trình Ngôn im lặng nhìn Nhạc Linh Âm một lúc, rồi bất chợt ngẩng mặt lên, ánh mắt cậu hướng về bầu trời xám xịt đang đe dọa sẽ trút mưa bất cứ lúc nào. Gió thổi mạnh hơn, mang theo hơi lạnh của cơn mưa sắp đến. Không gian căng thẳng bỗng chốc như dịu lại khi cậu lên tiếng, giọng nói trầm xuống:
"Trời sắp mưa rồi, tôi sẽ đi cùng cậu."
Lời nói của Cao Trình Ngôn khiến Nhạc Linh Âm không khỏi bất ngờ. Dù cậu luôn lạnh lùng, nhưng sự quan tâm ẩn giấu trong câu nói ấy vẫn hiện lên rõ ràng.
"Tôi không muốn cậu bị cảm vì cơn mưa." Cao Trình Ngôn nói thêm, như một lời giải thích đơn giản.
Ánh mắt lạnh lẽo của Cao Trình Ngôn lướt qua gương mặt Nhạc Linh Âm một cách nhẹ nhàng nhưng không kéo dài. Cậu quay lại ánh nhìn về phía Kiều Nhã Anh đang ngồi trên đất, ánh mắt của cậu đột nhiên thay đổi, trở nên sắc lạnh hơn.
Với vẻ lạnh lùng như trước đó, Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào Kiều Nhã Anh, đôi mắt không có chút cảm xúc nào, chỉ còn lại sự thờ ơ, thậm chí là xa lánh.
Cao Trình Ngôn nói, giọng nói trầm và đáng sợ, như một lời cảnh báo nghiêm trọng nhưng đầy ẩn ý.
"Cậu có muốn làm gì đi nữa, tôi cũng không quan tâm đâu." Cao Trình Ngôn tiếp tục, giọng điệu đầy thờ ơ, như thể tất cả những gì Kiều Nhã Anh làm không còn ảnh hưởng đến cậu nữa.
Lời nói của Cao Trình Ngôn lạnh đến mức khiến không khí xung quanh càng thêm u ám. Kiều Nhã Anh ngước nhìn cậu, đôi mắt đỏ ngầu của cô ánh lên nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng. Dường như lời nói của Cao Trình Ngôn đã đẩy cô xuống tận cùng của sự thất vọng, như thể mọi niềm hy vọng cuối cùng của cô cũng đã tan biến.
Cao Trình Ngôn không nói thêm lời nào nữa, cậu quay người lại, ánh mắt lướt qua Nhạc Linh Âm một lần nữa trước khi bước đi. Cử chỉ của cậu nhẹ nhàng nhưng quyết đoán, không cần phải nói thêm điều gì, Nhạc Linh Âm hiểu rằng cậu đã sẵn sàng rời đi cùng cô, để tránh cơn mưa sắp đến.
Nhạc Linh Âm ngập ngừng vài giây trước khi bước theo Cao Trình Ngôn, trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi và sự bối rối. Cô liếc nhìn Kiều Nhã Anh một lần nữa, cô ấy vẫn ngồi bất động trên đất, trông như một bóng ma với đôi mắt đỏ hoe và gương mặt trắng bệch, đầy đau khổ.
Nhạc Linh Âm đi cùng với Cao Trình Ngôn, cô lặng lẽ rời khỏi sân sau, bỏ lại phía sau một cảnh tượng đầy u ám và bí ẩn.