Bầu trời u ám, xám xịt như báo hiệu một cơn mưa lớn sắp trút xuống, từng đám mây nặng nề kéo dài, bao phủ toàn bộ ngôi trường. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua mây, khiến không gian ngoài cửa sổ lớp học 1-A như một bức tranh tĩnh lặng, mờ nhạt. Tiếng gió thổi nhẹ qua những tán cây, làm lay động vài chiếc lá vàng đã rụng xuống từ những ngày thu trước.
Trong lớp học, không khí khác hẳn sự tĩnh lặng bên ngoài. Cả lớp 1-A sôi nổi, những cuộc bàn tán râm ran khắp nơi. Từng nhóm học sinh tụ tập ở góc này góc kia, mọi ánh mắt đều dán về một tin tức chấn động vừa mới lan ra: Cao Trình Ngôn, cậu bạn lạnh lùng và khó gần, đang gặp mặt riêng Kiều Nhã Anh – cô nàng nổi tiếng xinh đẹp và được nhiều người yêu thích, họ hiện giờ đang ở sân sau trường.
"Thật không ngờ, Cao Trình Ngôn lại đồng ý gặp mặt riêng Kiều Nhã Anh đấy!" Một bạn nữ lên tiếng, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.
"Mình cứ tưởng cậu ấy chẳng quan tâm đến ai cơ mà." Một bạn khác thêm vào, giọng điệu không giấu được sự tò mò.
Những lời xì xào tiếp tục lan rộng, càng lúc càng nhiều học sinh tham gia vào cuộc trò chuyện. Có người tò mò, có người ghen tỵ, cũng có những ánh mắt đầy hoài nghi. Cao Trình Ngôn vốn nổi tiếng với tính cách ít nói, lạnh lùng, dường như không bao giờ để tâm đến ai, vậy mà giờ lại có cuộc gặp gỡ riêng với Kiều Nhã Anh, điều đó khiến mọi người không khỏi đặt ra vô vàn câu hỏi.
Cửa sổ lớp học khẽ rung lên vì gió, và bầu trời xám xịt càng làm tăng thêm không khí căng thẳng, hồi hộp của những câu chuyện chưa rõ hồi kết.
Diêu Hiểu Vy quay lưng lại, nửa người dựa vào bàn học, đôi mắt tinh nghịch hướng về phía Nhạc Linh Âm – cô bạn gái tin đồn của Cao Trình Ngôn.
Gương mặt của Nhạc Linh Âm, vốn dĩ bình tĩnh và điềm đạm, giờ đây hiện lên một chút căng thẳng và khó xử, khi tin tức về cuộc gặp gỡ giữa Cao Trình Ngôn và Kiều Nhã Anh đang lan nhanh như lửa cháy. Cô cố gắng giữ cho mình một vẻ ngoài bình thản, nhưng ánh mắt không thể giấu được sự lo lắng.
Hiểu Vy nhận ra sự bất an ấy, không thể bỏ lỡ cơ hội để trêu chọc. Đôi môi cô cong lên một nụ cười nửa như chế giễu, nửa như thích thú.
"Này, Linh Âm, nghe nói Cao Trình Ngôn nhà cậu đang có một cuộc hẹn khá thú vị với Kiều Nhã Anh ở sân sau đấy nhỉ?" Giọng Hiểu Vy kéo dài, đầy ẩn ý.
Nhạc Linh Âm khẽ cau mày, nhưng không đáp. Cô cắn nhẹ môi, ánh mắt lướt qua Hiểu Vy như muốn lảng tránh. Nhưng Hiểu Vy không dừng lại, cô nghiêng đầu, đôi mắt sáng rực, như đang xem một bộ phim kịch tính.
"Cậu không lo à? Ai mà biết được Kiều Nhã Anh đang nói gì với Cao Trình Ngôn nhỉ? Nghe nói cô ấy rất thích cậu ấy mà."
"Chuyện đó... chẳng liên quan gì đến tớ."
Nhạc Linh Âm đáp lại, giọng điệu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng rõ ràng có chút dao động. Cô quay mặt đi, cố gắng tỏ vẻ không bận tâm, nhưng trong lòng không thể ngăn được cảm giác ghen tỵ đang dâng trào.
Diêu Hiểu Vy mỉm cười một cách đắc ý, cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong không khí.
"Vậy sao? Nhưng nếu là tớ, chắc sẽ không để yên đâu." Diêu Hiểu Vy thả lửng câu nói, như muốn khơi gợi thêm sự nghi ngờ trong lòng Linh Âm.
Khung cảnh trong lớp học 1-A lúc này vừa ồn ào, vừa ngột ngạt. Bên ngoài, bầu trời xám xịt vẫn bao phủ, như tăng thêm sự u ám cho những suy nghĩ phức tạp và mâu thuẫn đang diễn ra trong lòng Nhạc Linh Âm.
Diêu Hiểu Vy không bỏ lỡ cơ hội khi thấy Nhạc Linh Âm đang cố gắng giấu đi sự bối rối. Đôi mắt cô mắt lấp lánh sự thích thú, giọng nói vang lên đầy vẻ trêu đùa:
"Này Linh Âm, tiết học sắp bắt đầu rồi đấy. Sao cậu không ra sân sau gọi Cao Trình Ngôn về lớp đi? Cậu ấy chắc cũng sắp nói chuyện xong với Kiều Nhã Anh rồi mà."
Nhạc Linh Âm thoáng giật mình, ánh mắt lướt nhanh về phía cửa sổ như thể đang cân nhắc điều gì. Nhưng cô nhanh chóng thu lại ánh mắt, không muốn để lộ sự bối rối trước Hiểu Vy.
"Tớ nghĩ cậu ấy tự biết đường quay lại lớp mà." Nhạc Linh Âm trả lời, giọng điệu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong sâu thẳm lại có chút lúng túng.
Hiểu Vy không để ý đến câu trả lời của Linh Âm, hoặc có lẽ cố tình làm ngơ. Cô nhướng mày, cười khẩy, tiếp tục trêu chọc:
"À, đúng rồi, chắc là Cao Trình Ngôn thích ở lại lâu với Kiều Nhã Anh hơn. Nhưng tớ nghĩ, nếu cậu đi gọi, cậu ấy sẽ về ngay thôi. Biết đâu họ đang bàn chuyện gì đó mà cậu không muốn nghe nhỉ?"
Nhạc Linh Âm khẽ cắn môi, cảm giác như mọi ánh mắt trong lớp đều đang đổ dồn về phía mình. Cô không biết phải đáp lại thế nào, nhưng rõ ràng sự ghen tỵ đang len lỏi trong lòng. Diêu Hiểu Vy rõ ràng đã nhận ra điều đó và đang tận hưởng từng khoảnh khắc.
Bầu trời ngoài kia vẫn xám xịt, như càng tô đậm thêm tâm trạng của Linh Âm, đầy mâu thuẫn và lúng túng, khi cô phải đối mặt với những lời trêu đùa đầy ẩn ý từ Hiểu Vy.
Diêu Hiểu Vy bỗng nhiên thay đổi thái độ, vẻ mặt tinh nghịch dần chuyển sang u sầu. Cô khẽ thở dài, mắt nhìn xa xăm như đang nghĩ ngợi điều gì đó sâu sắc.
"Thật ra.. cũng chỉ vì lo cho cậu ta thôi." Diêu Hiểu Vy nói, giọng trầm xuống, đầy vẻ tiếc nuối: "Dù gì cậu ta cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều mà, Linh Âm. Còn lần trước nữa, cậu ta đã không ngại nguy hiểm mà cứu cậu ra khỏi nhà kho tối om kia... Tớ chỉ lo, nếu cậu ta bỏ lỡ tiết học, thành tích sẽ bị ảnh hưởng mất."
Những lời nói của Diêu Hiểu Vy, dù mang chút buồn bã nhưng vẫn ẩn chứa sự tinh tế trong cách trêu chọc, khiến Nhạc Linh Âm không khỏi bối rối. Cô cúi đầu, không biết phải trả lời thế nào, lòng ngập tràn những cảm xúc lẫn lộn.
Đúng vậy, Cao Trình Ngôn đã không ít lần giúp đỡ Nhạc Linh Âm, thậm chí còn an ủi, chăm sóc khi cô gặp khó khăn. Tất cả những điều đó không thể phủ nhận.
Nhạc Linh Âm bỗng nhiên cảm thấy có trách nhiệm, dù sự bối rối vẫn còn đọng lại trong ánh mắt. Cô biết nếu Cao Trình Ngôn thực sự tiếp tục bỏ lỡ tiết học sau, thành tích học tập của cậu ta sẽ bị ảnh hưởng. Là một học sinh gương mẫu, muốn giúp đỡ bạn bè, cô không còn cách nào khác, cô ngại ngùng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ánh mắt lảng tránh cái nhìn tò mò của các bạn trong lớp.
"Thôi được rồi... Tớ sẽ đi tìm cậu ấy."
Nhạc Linh Âm nói nhỏ, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng. Mọi ánh mắt trong lớp 1-A đều đổ dồn về phía cô khi cô bước ra khỏi phòng, còn Diêu Hiểu Vy thì mỉm cười đầy vẻ đắc ý, như thể đã đạt được điều mình mong muốn.
Ngoài kia, bầu trời vẫn nặng trĩu mây xám, và cơn gió lạnh thổi qua như đang đưa đẩy Nhạc Linh Âm vào cuộc đối mặt đầy mâu thuẫn với chính cảm xúc của mình.
Nhạc Linh Âm bước ra khỏi lớp học, bầu trời ngoài kia xám xịt và tĩnh lặng, không gian như ngưng đọng lại trong cái lạnh giá của một cơn mưa sắp trút. Những đám mây nặng nề kéo xuống thấp, gần như áp sát mặt đất, làm cho mọi thứ trở nên u ám và vắng vẻ. Không một tia nắng lọt qua, chỉ có ánh sáng mờ đυ.c khiến khung cảnh như bị nhuộm trong sắc xám lạnh lẽo.
Nhạc Linh Âm chậm rãi bước đi trên con đường dẫn ra sân sau trường, tiếng giày nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh đến lạ thường. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, mang theo hơi nước mát lạnh phả vào mặt cô, báo hiệu rằng cơn mưa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
Trong đầu Nhạc Linh Âm vẫn văng vẳng lời nói của Diêu Hiểu Vy, vừa như lời trêu đùa, vừa như một nhát dao vô hình cắt sâu vào lòng cô. Ý nghĩ về Cao Trình Ngôn cùng Kiều Nhã Anh đang ở cùng nhau, khiến Nhạc Linh Âm không thể bình tĩnh. Cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng mình, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng, chính Cao Trình Ngôn đã nhiều lần giúp đỡ cô.
Bước đi dưới bầu trời vắng vẻ và u ám, Nhạc Linh Âm chợt cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Những hàng cây ven đường khẽ lay động theo từng cơn gió, và trên mặt đất, những chiếc lá vàng từ từ xoay tròn trong không khí rồi nhẹ nhàng rơi xuống, giống như cảm xúc đang hỗn loạn trong lòng cô. Trời có thể sẽ mưa, nếu không nhanh chân lên, có lẽ cô sẽ không kịp tìm Cao Trình Ngôn trước khi cơn mưa ập xuống.
Linh Âm nắm chặt tay, đẩy bước chân đi nhanh hơn, dù trong lòng vẫn ngổn ngang bao suy nghĩ. Nhưng dù có thế nào, cô biết mình cần phải gặp Ngôn, dù chỉ là để ngăn cậu ấy bỏ lỡ tiết học, hay để hiểu rõ hơn những cảm xúc đang dâng trào trong trái tim mình.