Cao Trình Ngôn đứng sừng sững trước mặt Kiều Nhã Anh, thân hình cao lớn của cậu che khuất hoàn toàn cô gái đang run rẩy.
Ánh mắt lạnh lùng của Cao Trình Ngôn hạ xuống, nhìn Kiều Nhã Anh như một kẻ xa lạ. Bóng dáng của cậu mang theo sự đe dọa và tàn nhẫn, càng khiến không gian trở nên nặng nề hơn.
Giọng nói của Cao Trình Ngôn vang lên, lạnh nhạt và thờ ơ đến đáng sợ.
"Cậu nghĩ tôi sẽ công khai mọi chuyện sao?" Cao Trình Ngôn lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú làm vậy."
Cao Trình Ngôn cúi nhẹ xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Kiều Nhã Anh, khiến cô không thể thoát khỏi sự ám ảnh của ánh nhìn ấy:
"Thật ra, tôi chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy cậu và những kẻ khác, những kẻ đã phản bội tôi, rơi vào tuyệt vọng. Tôi thích cái cảm giác đó. Nhìn cậu đau đớn, sợ hãi và bất lực... nó khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn bất kỳ thứ gì khác."
Cao Trình Ngôn thẳng người lên, ánh mắt sắc lạnh như băng đá.
"Còn về tình cảm ư?" Giọng của Cao Trình Ngôn càng lạnh hơn, như phủ kín bởi lớp sương giá: "Tôi không có hứng thú với thứ đó. Cậu đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng tôi sẽ để ý đến thứ cảm xúc rẻ mạt ấy."
Kiều Nhã Anh đứng đó, không thể tin vào những lời mình vừa nghe. Sự tuyệt vọng và nỗi đau tràn ngập trong lòng cô, nhưng trước ánh mắt lạnh lùng của Cao Trình Ngôn, cô nhận ra rằng cậu không bao giờ để ý đến tình cảm của cô, thậm chí còn không có chút thương xót nào. Cậu chỉ muốn nhìn thấy cô bị hủy diệt, chỉ là một trò chơi tàn nhẫn mà thôi.
Kiều Nhã Anh dù trong lòng đang run rẩy và tuyệt vọng, vẫn cố gắng đứng vững trước Cao Trình Ngôn. Cô bỗng bật cười, một tiếng cười chua chát và đầy mỉa mai vang lên trong không gian.
Ánh mắt Kiều Nhã Anh không còn ngây thơ hay yếu đuối nữa, mà ngập tràn sự căm phẫn và thù hận. Cô nhìn Cao Trình Ngôn, nở một nụ cười đầy giễu cợt.
"Nhạc Linh Âm." Kiều Nhã Anh nhắc đến cái tên ấy với sự khinh miệt trong giọng nói: "Cậu nghĩ tớ không biết sao? Tất cả mọi chuyện... là vì cô ta, phải không? Chính vì cô ta mà cậu luôn lạnh nhạt với tớ, luôn khiến mọi kế hoạch của tớ thất bại thảm hại."
Kiều Nhã Anh bước tới một bước, đôi mắt rực lên sự căm hờn:
"Tớ đã lên kế hoạch để loại bỏ cô ta, bao nhiêu lần, bao nhiêu cách.. Nhưng lần nào cũng bị phá hỏng! Và tớ biết ai đứng sau tất cả... Là cậu, Cao Trình Ngôn. Chính cậu đã giở trò, bảo vệ cô ta, đúng không? Lúc nào cậu cũng ra tay vào phút cuối, để đảm bảo rằng Nhạc Linh Âm sẽ không hề hấn gì!"
Kiều Nhã Anh cười cay đắng, ánh mắt cô tràn ngập sự giận dữ pha lẫn nỗi thất vọng:
"Cậu có thể không quan tâm đến tớ, nhưng đừng nghĩ tớ không nhận ra. Cậu không muốn trả thù tớ, nhưng cũng không để tớ có thể làm gì Nhạc Linh Âm. Cậu muốn chứng kiến tớ tự chìm trong thất bại, đúng không?"
Những lời nói của Kiều Nhã Anh vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như một lời buộc tội nặng nề. Nhưng Cao Trình Ngôn vẫn giữ nét mặt lạnh lùng không thay đổi, đôi mắt sâu thẳm của cậu nhìn thẳng vào cô, không chút xao động trước những lời buộc tội.
Cao Trình Ngôn chỉ im lặng, như thể những lời nói của Kiều Nhã Anh chẳng đáng để cậu phản hồi. Sự thờ ơ của cậu càng khiến Kiều Nhã Anh chìm sâu vào cơn tức giận, nhưng cô biết, dẫu có thét lên bao nhiêu, thì với Cao Trình Ngôn, cô đã không còn giá trị gì nữa.
Kiều Nhã Anh bật cười lớn, tiếng cười của cô vang vọng trong không gian, đầy vẻ điên cuồng và mỉa mai. Cô không còn quan tâm đến việc che giấu cảm xúc của mình nữa. Ánh mắt cô tràn ngập sự khinh bỉ, nhìn chằm chằm vào Cao Trình Ngôn như thể vừa khám phá ra một bí mật lớn.
"Cậu nghĩ tôi không biết sao?"
Kiều Nhã Anh cười cay đắng, bước tới gần Cao Trình Ngôn, đôi mắt đầy hận thù:
"Nhạc Linh Âm ư? Cô ta cũng chỉ là một con cờ trong tay cậu mà thôi. Cô ta nghĩ rằng cậu có ý với cô ta, rằng cậu là người hùng cứu cô ta khỏi mọi rắc rối? Ha! Thật nực cười."
Kiều Nhã Anh nghiến răng, giọng nói đầy thách thức:
"Tôi sẽ nói cho Nhạc Linh Âm biết sự thật! Rằng chính cậu, Cao Trình Ngôn, đã dẫn dắt mọi thứ từ trong bóng tối. Cậu đã cố ý tạo ra những tin đồn, khiến cô ta rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Cậu đã để cô ta hoảng sợ, yếu đuối, để rồi cậu bước vào với vai trò người cứu rỗi. Cậu thật tàn nhẫn, thậm chí còn cố tình khiến mọi chuyện tồi tệ hơn, để cô ta không còn lựa chọn nào ngoài tin tưởng và dựa dẫm vào cậu."
Kiều Nhã Anh cười lớn, giọng cười lạc lõng nhưng đầy quyết đoán:
"Cậu biết gì không, Cao Trình Ngôn? Chính cậu là kẻ đã đẩy tôi đến bước đường này. Chính cậu đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi, ép tôi vào đường cùng. Cậu muốn nhìn tôi tuyệt vọng, muốn tôi lập những kế hoạch điên rồ để hại Nhạc Linh Âm, nhưng lần nào cũng thất bại, để rồi cậu lại nhìn tôi đau khổ mà không thể làm gì được."
Ánh mắt Kiều Nhã Anh rực lên lửa giận khi cô kết thúc lời buộc tội:
"Cậu quá nguy hiểm, Cao Trình Ngôn. Đằng sau vẻ mặt lạnh lùng đó là một con quái vật! Nhưng cậu đừng nghĩ rằng tôi sẽ mãi đứng yên để cậu điều khiển. Nếu cậu không dừng lại, tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho Nhạc Linh Âm nghe. Cô ta sẽ biết rõ bộ mặt thật của cậu!"
Nhưng Cao Trình Ngôn vẫn đứng yên, vẻ mặt không thay đổi, vẫn là sự thờ ơ lạnh lùng đáng sợ. Sự bình tĩnh của cậu chỉ khiến Kiều Nhã Anh càng thêm căm phẫn, nhưng cô cũng biết rằng cậu là kẻ không dễ dàng bị đe dọa.
Dù vậy, trong khoảnh khắc này, Kiều Nhã Anh cảm thấy mình đã nắm trong tay chút quyền lực, khi cuối cùng cô cũng hiểu rõ âm mưu nguy hiểm của Cao Trình Ngôn.
Cao Trình Ngôn đứng đó, vẻ mặt không chút thay đổi trước sự đe dọa của Kiều Nhã Anh. Đôi mắt nâu đỏ của cậu nhìn thẳng vào cô, sâu thẳm và lạnh lẽo như một vực thẳm không đáy.
Cao Trình Ngôn không có chút gì tỏ ra lo sợ hay bất an trước những lời buộc tội của Kiều Nhã Anh. Ngược lại, đôi môi cậu khẽ nhếch lên, tạo nên một nụ cười lạnh nhạt đầy khinh thường.
"Cậu nghĩ tôi sợ sao?"
Giọng của Cao Trình Ngôn trầm thấp, bình thản nhưng lại đầy thách thức, như thể mọi chuyện Kiều Nhã Anh vừa nói chẳng đáng để cậu bận tâm: "Nếu cậu muốn nói với Nhạc Linh Âm thì cứ làm đi. Cậu nghĩ rằng sự thật đó sẽ thay đổi được điều gì sao?"
Cao Trình Ngôn bước tới một bước, sát khí nhàn nhạt toát ra từ dáng vẻ của cậu, khiến Kiều Nhã Anh không tự chủ được mà lùi lại:
"Cậu vẫn chưa hiểu sao, Kiều Nhã Anh?"
Giọng của Cao Trình Ngôn trầm đυ.c vang lên như một lời nguyền, ánh mắt sắc bén không hề rời khỏi cô:
"Cậu chẳng có quyền lực gì ở đây cả. Tất cả mọi thứ đều nằm trong tay tôi. Kể cả nếu cậu có nói sự thật cho Nhạc Linh Âm, cô ấy cũng không thể thoát khỏi tôi, càng không thể tin cậu."
Nụ cười trên môi Cao Trình Ngôn càng rõ nét hơn, nhưng lại lạnh lùng đến đáng sợ: "Cậu đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng mình có thể hủy hoại tôi bằng vài lời buộc tội vô nghĩa. Cậu không hiểu sao, Kiều Nhã Anh? Cậu càng cố gắng chống lại tôi, tôi càng thích thú. Cậu chỉ là một quân cờ trong tay tôi, và trò chơi này còn lâu mới kết thúc."
Cao Trình Ngôn tiến sát lại gần Kiều Nhã Anh, khiến cô cảm nhận rõ sát khí lạnh giá của cậu:
"Cậu không dọa được tôi đâu. Cứ thử đi, tôi đang chờ xem cậu sẽ làm gì tiếp theo."
Cao Trình Ngôn nói, giọng đầy thách thức, ánh mắt sắc lạnh như muốn đâm xuyên qua tâm hồn cô: "Và rồi, khi cậu thất bại một lần nữa, cậu sẽ biết mình đã sai lầm thế nào."
Trước sự lạnh lùng và thách thức đáng sợ của Cao Trình Ngôn, Kiều Nhã Anh cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô nhận ra rằng dù có cố gắng đến đâu, cô cũng chỉ là một con mồi trong trò chơi tàn nhẫn của cậu.
Kiều Nhã Anh với tâm trạng hỗn loạn và đầy giận dữ, không thể kiềm chế được câu hỏi đang dồn nén trong lòng. Cô nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn, đôi mắt đầy quyết tâm, như thể muốn lật tẩy tất cả những bí mật mà cậu đang giấu kín.
"Cao Trình Ngôn" Cô nói, giọng điệu mạnh mẽ nhưng cũng tràn ngập sự hoài nghi: "Cậu có yêu Nhạc Linh Âm không? Có phải những gì cậu làm đều vì tình cảm dành cho cô ta không?"
Cao Trình Ngôn im lặng trong chốc lát, ánh mắt không rời khỏi Kiều Nhã Anh, nhưng lại không mang theo cảm xúc nào. Cuối cùng, cậu mở miệng, giọng nói lạnh nhạt và thờ ơ, khiến Kiều Nhã Anh cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh.
"Có hứng thú thì sao?"
Câu trả lời của cậu khiến Kiều Nhã Anh sững người. Cô cảm thấy lòng mình chao đảo, không thể tin vào những gì vừa nghe.
Hứng thú? Đó là tất cả những gì mà Cao Trình Ngôn cảm nhận về Nhạc Linh Âm sao? Cô đã nghĩ rằng giữa họ có điều gì đó sâu sắc hơn, nhưng giờ đây, những gì cậu nói như đâm thẳng vào trái tim cô.
"Chỉ là hứng thú thôi sao?" Kiều Nhã Anh không kìm nén được sự thất vọng trong giọng nói: "Vậy còn tôi?"
Cao Trình Ngôn chỉ nhún vai, vẻ mặt không chút cảm xúc, như thể những câu hỏi của Kiều Nhã Anh chẳng là gì với cậu.
"Tôi không cần phải nói rõ cảm xúc của mình cho cậu." Câu nói của Cao Trình Ngôn lạnh lùng, không chút cảm thông.
Ánh mắt Kiều Nhã Anh sáng lên một tia tức giận và tủi nhục. Cô nhận ra rằng không chỉ Nhạc Linh Âm, mà chính bản thân mình cũng chẳng có giá trị gì trong mắt cậu.
Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lòng Kiều Nhã Anh, nhưng cô cũng biết, mình không thể để cho Cao Trình Ngôn thấy mình yếu đuối. Dù cậu ta có lạnh lùng và tàn nhẫn đến đâu, Kiều Nhã Anh vẫn quyết tâm không cho cậu thấy sự tổn thương của mình.