Bầu trời âm u, nền trời màu xám chì nặng nề, che khuất ánh sáng mặt trời. Những đám mây đen cuồn cuộn, dường như đang chuẩn bị trút xuống một cơn giông lớn.
Sấm sét vang rền từ xa, chớp sáng loé lên giữa những mảng mây dày đặc, tạo nên những tia sáng trắng xé toạc không trung. Tiếng sét đánh vang lên từng hồi, rền vang khắp không gian.
Phía dưới bầu trời là khoảng sân sau của một ngôi trường học. Nơi đây vắng lặng, chỉ có vài chiếc ghế đá và một sân cỏ ẩm ướt, bùn lầy do trận mưa từ trước để lại.
Những chiếc lá cây trên cành khô khốc bị cơn gió mạnh thổi qua, phát ra tiếng xào xạc đầy ám ảnh. Gió rít qua các tán cây và những bức tường của trường, mang theo âm thanh ghê rợn, như thể thiên nhiên đang cảnh báo một điều gì đó sắp đến.
Không gian tĩnh mịch đến nỗi mỗi âm thanh nhỏ cũng trở nên rõ ràng và rùng rợn trong bầu không khí u ám này.
Kiều Nhã Anh đứng đối diện Cao Trình Ngôn, ánh mắt cô tràn đầy nỗi đau và sự khao khát. Tình cảm mà cô dành cho cậu từ lâu đã trở thành nỗi ám ảnh, một thứ tình yêu cực đoan.
Nhưng Cao Trình Ngôn không hề đáp lại, ánh mắt lạnh lùng và không chút cảm xúc, như thể giữa họ chỉ là hai người xa lạ. Cậu không nói gì, cũng chẳng nhìn thẳng vào cô, ánh mắt chỉ hướng ra xa, không thèm đếm xỉa đến sự hiện diện của cô.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, Kiều Nhã Anh bất ngờ bước tới, vòng tay ôm lấy Cao Trình Ngôn. Cô ôm chặt lấy cậu, như thể nếu không làm vậy thì cô sẽ sụp đổ.
Tiếng khóc nức nở vang lên, từng giọt nước mắt lăn dài trên má Kiều Nhã Anh, thấm vào áo của Cao Trình Ngôn. Nhưng cậu vẫn đứng im, không đáp lại cái ôm, không nói một lời.
Toàn bộ cơ thể Cao Trình Ngôn như đóng băng, lạnh lẽo đến mức Kiều Nhã Anh có thể cảm nhận được sự xa cách giữa họ rõ rệt hơn bao giờ hết.
Kiều Nhã Anh buông tay khỏi Cao Trình Ngôn, lùi lại vài bước, ánh mắt đỏ hoe và tràn ngập nỗi tuyệt vọng. Không còn kìm nén được nữa, cô hét lên, tiếng hét xé toạc không gian tĩnh mịch xung quanh.
Đó không chỉ là một tiếng hét, mà là tất cả nỗi đau, sự giày vò và tình yêu vô vọng mà Kiều Nhã Anh đã giữ kín trong lòng bấy lâu nay.
"Vì sao? Tại sao cậu không thể nhìn tớ dù chỉ một lần? Tại sao cậu lại tàn nhẫn với tớ như vậy? Tớ đã làm gì sai chứ?"
Kiều Nhã Anh gào lên, giọng nói vang vọng và run rẩy trong không khí. Nước mắt tuôn rơi, từng lời nói như muốn xé nát trái tim cô. Cô trút hết mọi nỗi lòng, từng câu từng chữ là sự bất lực và đau khổ mà cô đã dồn nén.
Nhưng Cao Trình Ngôn vẫn đứng đó, đôi mắt cậu không một gợn sóng, lạnh lùng và xa cách. Cậu không đáp lại, cũng chẳng nhúc nhích, như thể trái tim cậu đã hóa đá từ lâu trước tình cảm mãnh liệt nhưng tuyệt vọng của Kiều Nhã Anh.
Kiều Nhã Anh đứng trước Cao Trình Ngôn, đôi môi run rẩy nhưng ánh mắt lại tràn đầy quyết tâm. Cô hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng, sau bao nhiêu tháng ngày giấu kín, cô quyết định nói ra tất cả.
"Tớ... Tớ thích cậu, Cao Trình Ngôn." Giọng của Kiều Nhã Anh vang lên, đầy cảm xúc.
"Từ lâu lắm rồi, tớ không thể nào ngừng nghĩ về cậu. Mỗi lần nhìn thấy cậu, trái tim tớ đau đến mức không thể thở nổi. Tớ đã cố gắng, nhưng tớ không thể kìm nén tình cảm này nữa."
Kiều Nhã Anh nói nhanh hơn, như sợ nếu dừng lại, cô sẽ không còn dũng khí để tiếp tục: "Cậu có biết mỗi lần cậu lạnh lùng với tớ, tớ cảm thấy như thế nào không? Tớ chỉ muốn cậu hiểu... tớ thật lòng yêu cậu."
Nhưng Cao Trình Ngôn vẫn đứng đó, không một chút biểu cảm trên khuôn mặt. Cậu đút tay vào túi quần, dáng vẻ thờ ơ và xa cách. Đôi mắt nâu đỏ của cậu, sâu thẳm và lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Kiều Nhã Anh nhưng không mang theo chút ấm áp nào, giống như tảng băng nơi Nam Cực, xa vời và bất động.
Không một lời đáp lại, không một cử chỉ an ủi. Chỉ có sự im lặng giữa hai người. Cái nhìn lạnh như băng của Cao Trình Ngôn khiến trái tim Kiều Nhã Anh như tan vỡ thêm lần nữa, và cô đứng đó, cô độc với nỗi đau của mình, trong khi cậu vẫn không hề dao động.
Kiều Nhã Anh đứng chết lặng trước sự lạnh lùng của Cao Trình Ngôn. Sau giây phút bối rối, sự thất vọng và tổn thương trong lòng cô nhanh chóng biến thành cơn giận dữ. Cô nghiến chặt răng, ánh mắt trở nên tối sầm lại. Không kiềm chế được cảm xúc, cô hét lên, giọng nói chất chứa đầy sự cay đắng.
"Là vì Nhạc Linh Âm, đúng không? Cô ta đã mê hoặc cậu! Chính cô ta đã khiến cậu thay đổi, khiến cậu không còn để ý đến ai khác!" Kiều Nhã Anh hét lớn, giọng nói vỡ òa trong không khí.
Nước mắt lăn dài trên gò má, nhưng giờ đây không còn là những giọt nước mắt đau khổ mà là sự phẫn nộ. Kiều Nhã Anh tiếp tục, đôi mắt rực lên nỗi căm hờn:
"Nhạc Linh Âm không hề yêu cậu như tớ! Cô ta chỉ biết lợi dụng cậu, còn tớ... tớ yêu cậu thật lòng! Cậu không thấy sao? Không lẽ cậu mù quáng đến mức không nhận ra điều đó?"
Nhưng Cao Trình Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế, đôi tay cậu vẫn đút sâu trong túi quần, đôi mắt nâu đỏ lạnh băng như trước. Không một lời đáp lại, không một chút phản ứng, cậu chỉ đứng đó như một bức tượng sống, khiến những lời buộc tội của Kiều Nhã Anh tan biến vào khoảng không, chẳng chạm đến được cậu.
Nỗi thất vọng và căm phẫn càng dâng cao trong lòng Kiều Nhã Anh, nhưng dù cô có hét lớn thế nào, Cao Trình Ngôn vẫn không hề thay đổi. Cậu vẫn lạnh lùng, xa cách, như thể trái tim cậu đã nằm ngoài tầm với của cô từ lâu.
Cao Trình Ngôn cuối cùng cũng cử động, từng bước tiến về phía Kiều Nhã Anh.
Mỗi bước chân của cậu khiến không gian như nặng nề hơn, tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo, làm cho Kiều Nhã Anh không tự chủ được mà rùng mình. Trái tim cô đập loạn nhịp, đôi mắt mở to kinh hoàng khi cảm nhận được sự thay đổi đáng sợ trong ánh mắt cậu.
Cao Trình Ngôn dừng lại trước mặt Kiều Nhã Anh, đôi mắt nâu đỏ như ngọn lửa băng giá, sâu thẳm và chết chóc. Giọng nói của cậu trầm thấp nhưng đầy đe dọa: "Cậu nói đủ chưa?"
Sự im lặng bao trùm không gian trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng sự căng thẳng trong không khí có thể cắt ngang bằng dao. Kiều Nhã Anh hoảng hốt, lùi lại theo phản xạ, nhưng không thể tránh khỏi ánh mắt sắc bén của Cao Trình Ngôn.
Những lời nói của Cao Trình Ngôn tiếp tục vang lên, từng từ như nhát dao lạnh buốt, đâm sâu vào nỗi sợ hãi bên trong Kiều Nhã Anh.
"Kiều Nhã Anh, cậu nghĩ rằng sau tất cả những gì cậu và Cao Thuận Phát đã làm, tôi sẽ để yên cho sậu sao?"
Cao Trình Ngôn tiến thêm một bước, ánh mắt sắc như dao, đầy sự khinh miệt và hận thù: "Hai năm trước, chính cậu và hắn ta đã bắt tay nhau để gϊếŧ tôi. Cậu nghĩ tôi không biết sao? Tất cả mọi thứ, từng kế hoạch, từng âm mưu của các người, tôi đều biết rõ."
Giọng nói của Cao Trình Ngôn càng trở nên lạnh lẽo: "Nhưng cậu đã thất bại, Kiều Nhã Anh. Và giờ đây, cậu lại đến đây, đóng vai một kẻ đáng thương? Cậu nghĩ tôi sẽ quên đi mọi thứ, tha thứ cho cậu sao? Cậu thực sự ngu ngốc hay chỉ đơn giản là quá ảo tưởng về chính mình?"
Những lời nói của Cao Trình Ngôn như những mũi dao nhọn đâm vào lòng Kiều Nhã Anh, khiến cô run rẩy. Cô cố mở miệng, nhưng không thể thốt lên lời nào. Nỗi sợ và sự ám ảnh từ cái nhìn lạnh lùng đáng sợ của Cao Trình Ngôn bao trùm lấy cô, khiến cô đứng bất động, hoàn toàn tuyệt vọng.