Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 42: Sân sau trường

Trong suốt buổi học, Nhạc Linh Âm không thể tập trung vào bài giảng được nữa. Ánh mắt của cô cứ lén lút liếc sang Cao Trình Ngôn, người đang ngồi cạnh cô và ngủ gục trên bàn.

Gương mặt nghiêng nghiêng của cậu khi ngủ trông bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày, đường nét khuôn mặt sắc sảo và sống mũi cao thẳng làm cô vô thức ngắm nhìn.

Nhạc Linh Âm cố gắng tập trung vào lời giảng của thầy giáo, nhưng tâm trí cô cứ chệch hướng, như thể bị cuốn vào một giấc mộng giữa ban ngày.

Cô bắt đầu mơ mộng về việc liệu hình ảnh này có thể là một khía cạnh khác của Cao Trình Ngôn mà cô chưa từng biết. Cô tự hỏi cậu thực sự là người lạnh lùng đến thế, hay cũng có những lúc yếu mềm và cần được an ủi.

Những suy nghĩ mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn, thậm chí Nhạc Linh Âm còn tưởng tượng đến cảnh Cao Trình Ngôn tỉnh dậy và nhìn thấy mình đang chăm chú quan sát cậu, rồi họ sẽ có một cuộc trò chuyện tự nhiên và gần gũi.

Nhạc Linh Âm bật cười thầm khi nhận ra mình đang suy nghĩ quá xa. Nhưng dù cố xua đuổi những ý tưởng ngây ngô, ánh mắt của cô vẫn không thể rời khỏi Cao Trình Ngôn.

Bỗng nhiên, giọng thầy giáo dạy toán vang lên, gọi Nhạc Linh Âm đứng dậy: "Nhạc Linh Âm, em hãy cho thầy biết kết quả của bài toán này!"

Nhạc Linh Âm giật mình, sự mơ mộng tan biến ngay lập tức. Nhạc Linh Âm bối rối nhìn lên bảng, nhưng những con số và công thức trước mắt trở nên mờ nhạt. Cô không hề chuẩn bị gì và thực sự không biết câu trả lời. Trong đầu cô chỉ còn vang vọng tiếng thầy giáo và ánh mắt của cả lớp đang đổ dồn vào mình.

"Dạ... em..."

Nhạc Linh Âm ấp úng, lòng hồi hộp, cảm giác như mọi ánh mắt đang chờ đợi sự trả lời từ mình. Cô cố gắng tìm kiếm một chút ý tưởng trong trí nhớ nhưng tất cả đều bị lẫn lộn. Nhạc Linh Âm cúi đầu, cảm thấy má mình nóng bừng vì xấu hổ.

Cao Trình Ngôn vẫn đang ngủ gục bên cạnh, không hề hay biết tình huống khó xử của Nhạc Linh Âm. Cô lại nhìn sang cậu, hy vọng rằng cậu sẽ tỉnh dậy và cứu cô khỏi sự xấu hổ này.

Nhưng không, lúc này chỉ có thầy giáo đang chờ đợi, cả lớp thì rì rầm bàn tán, khiến cô càng cảm thấy áp lực.

"Em không biết ạ..." Nhạc Linh Âm nói nhỏ một câu đầy thất vọng nhưng không ai nghe cả.

Cao Trình Ngôn chợt tỉnh dậy, cậu liếc sang Nhạc Linh Âm, nhận ra sự bối rối trên gương mặt cô. Cậu vươn vai một cách lười biếng, rồi nhanh tay lấy bút chì viết đáp án lên vở ghi của mình. Không một giây chần chừ, cậu chuyền vở qua cho cô xem, trong khi vẫn giữ vẻ điềm tĩnh quen thuộc.

Cao Trình Ngôn không nói gì, nét mặt không hề biểu lộ cảm xúc. Nhạc Linh Âm nhìn vào vở ghi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm khi thấy con số chính xác mà Cao Trình Ngôn đã viết. Cô không thể tin được rằng cậu lại sẵn sàng giúp đỡ mình trong khoảnh khắc khó xử này.

Nhạc Linh Âm đứng thẳng người lên, tự tin hơn khi đọc đáp án: "Dạ, thưa thầy, kết quả là..."

Nhạc Linh Âm nói rõ ràng, khi nghe thấy đúng như đúng đáp án, thầy toán gật đầu hài lòng.

Sau khi thầy toán chuyển sang câu hỏi khác, Nhạc Linh Âm không khỏi nhìn sang Cao Trình Ngôn, lòng đầy cảm kích.

"Cảm ơn cậu."

Nhạc Linh Âm thì thầm, tuy biết rằng Cao Trình Ngôn có thể nghe thấy, nhưng không dám nói lớn. Cảm giác bối rối và sự lo lắng dần tan biến, nhường chỗ cho một sự kết nối nhẹ nhàng giữa họ trong bầu không khí yên tĩnh của lớp học.

Sau khi tiết học kết thúc, Nhạc Linh Âm không thể kiềm chế được sự tò mò và tiến lại gần Cao Trình Ngôn khi cậu vừa ngồi dậy, vươn vai sau một giấc ngủ ngắn.

Nhạc Linh Âm nhìn Cao Trình Ngôn với ánh mắt ngạc nhiên, hỏi: "Cao Trình Ngôn, sao cậu lại biết đáp án? Lúc đó cậu đang ngủ mà!"

Cao Trình Ngôn ngước lên nhìn Nhạc Linh Âm, ánh mắt vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng có chút sắc sảo. Cậu nhún vai một cách thờ ơ, đáp: "Chỉ là tôi đã học qua bài đó rồi. Với lại, nghe thầy giảng là đủ để nắm bắt ý chính, dù tôi không chú ý lắm."

Nhạc Linh Âm cảm thấy một chút ấn tượng trước sự tự tin của Cao Trình Ngôn: "Vậy mà tớ thì chẳng nhớ gì cả! Nếu không có cậu, chắc tớ đã xấu hổ trước cả lớp."

Nhạc Linh Âm nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng mang theo chút vui vẻ.

Cao Trình Ngôn chỉ khẽ gật đầu: "Đừng quá lo lắng về việc đó, mọi người đều có lúc gặp khó khăn. Chỉ cần cố gắng hơn là được."

Cao Trình Ngôn vẫn lạnh lùng nhưng cũng có chút ấm áp, khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy thoải mái hơn.

Cao Trình Ngôn cảm nhận được một nguồn sát khí từ phía bàn trên, khiến cậu không thể không liếc mắt nhìn sang.

Đó là Kiều Nhã Anh, người luôn nổi bật trong lớp, nhưng giờ đây lại toát ra vẻ tức giận không thể che giấu. Tay cô ta cầm chặt cây bút chì, đang đâm mạnh xuống vở ghi, tạo ra những lỗ hổng trên trang giấy.

Ánh mắt của Cao Trình Ngôn lạnh đến cực điểm, không chút cảm xúc. Cậu biết rõ tính cách của Kiều Nhã Anh và không khó để đoán được cô ta đang tức giận vì điều gì. Hành động của cô ta không chỉ là sự bực bội thông thường; có vẻ như cô ta đang lên kế hoạch cho một điều gì đó.

Cao Trình Ngôn chống cằm, không hề tỏ ra quan tâm nhưng trong lòng lại đầy cảnh giác. Cậu đang muốn xem Kiều Nhã Anh sẽ giở trò gì trong tình huống này. Từ lâu, cậu đã hiểu rằng, đối với những người như Kiều Nhã Anh, sự ghen ghét và đố kỵ có thể dẫn đến những hành động bất ngờ.

Cao Trình Ngôn quan sát cô ta thêm một lúc, không hề rời mắt, để xem cô ta có ý định gì tiếp theo. Dường như Kiều Nhã Anh cũng nhận ra ánh nhìn của Cao Trình Ngôn, nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc, bàn tay vẫn tiếp tục làm rách vở ghi, như thể muốn đè nén cơn tức giận đang dâng lên trong lòng.

Kiều Nhã Anh đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Cao Trình Ngôn. Cô ta bước xuống dãy cuối, lướt qua những ánh nhìn ngạc nhiên của các bạn học. Đến gần cậu, cô ta nói:

"Cao Trình Ngôn, gặp nhau ở sân sau trường đi. Tôi có chuyện cần nói với cậu."

Lời nói của Kiều Nhã Anh vang lên trong lớp học, khiến không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Các bạn học xung quanh lập tức dừng lại, không giấu nổi sự hoang mang. Họ nhìn nhau, không biết chuyện gì đang diễn ra, và sự tò mò cùng lo lắng len lỏi trong lòng mỗi người.

Cuộc đối đầu giữa Kiều Nhã Anh và Cao Trình Ngôn không phải là chuyện bình thường, ai cũng hiểu rằng nó có thể dẫn đến những điều không hay.

Cao Trình Ngôn chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn lạnh lùng, không tỏ ra lo lắng hay sợ hãi.

"Được." Cao Trình Ngôn đáp lại một cách dứt khoát. Nhưng giọng điệu của cậu lại mang theo một sự châm biếm nhẹ, khiến mọi người càng thêm hoảng sợ.

"Cậu ấy đồng ý?" Một học sinh khẽ thì thầm, ánh mắt lo lắng. Những lời đồn về mối quan hệ giữa Cao Trình Ngôn và Kiều Nhã Anh bỗng chốc trở thành chủ đề bàn tán râm ran.

"Chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra!" Một bạn khác thì thào, cảm giác hồi hộp lan tỏa khắp lớp.

Trong khi đó, Nhạc Linh Âm ngồi bên cạnh, cảm thấy một nỗi lo lắng không rõ lý do. Cô tự hỏi liệu Kiều Nhã Anh có ý định gì khi muốn gặp Cao Trình Ngôn ở sân sau.

Mọi người đều tập trung vào tình huống căng thẳng này, không ai dám bỏ lỡ diễn biến tiếp theo.