Khung cảnh nhà ăn vào giờ nghỉ trưa trông rất náo nhiệt và sôi động. Những nhóm người ngồi quây quần bên các bàn ăn, trò chuyện rôm rả, tiếng nói cười vang lên khắp nơi.
Tuy nhiên, bên ngoài trời lại u ám và nặng nề, với những đám mây đen dày đặc che kín bầu trời. Thi thoảng, những tia sét xé ngang qua bầu trời kèm theo tiếng sấm rền vang, làm không gian bên trong nhà ăn cũng như chùng xuống một chút, dù chỉ trong chốc lát.
Ánh sáng tự nhiên yếu ớt xuyên qua các cửa sổ lớn, khiến cho ánh đèn trong nhà ăn trở nên rõ ràng và ấm áp hơn. Mùi thức ăn thơm phức từ các khay đồ ăn bốc lên, hòa lẫn với tiếng động của khay đĩa và thìa dĩa va chạm, tạo nên một bầu không khí rất đặc trưng của giờ ăn trưa.
Nhưng mỗi khi có tiếng sấm lớn, mọi người lại tạm ngưng cuộc trò chuyện trong giây lát, rồi nhanh chóng trở lại với câu chuyện dở dang, như thể ngoài kia, cơn giông bão chỉ là một phần của cuộc sống thường nhật.
Nhạc Linh Âm ngồi đối diện Diêu Hiểu Vy, trước mặt là khay cơm gần như còn nguyên. Cô cầm đũa nhưng không hề có ý định gắp thức ăn, ánh mắt vô hồn nhìn xuống đĩa, lòng nặng trĩu bởi những suy nghĩ hỗn loạn.
Tin đồn giữa Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn không ngừng xuất hiện khắp nơi. Dù không phải sự thật, nhưng những ánh mắt tò mò và lời xì xào đã khiến cô mệt mỏi và phiền lòng.
Bên cạnh đó, Kiều Nhã Anh dường như đã để ý đến cô, thậm chí có chút thù địch không giấu giếm. Điều này khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy áp lực thêm, cô lo lắng không biết những rắc rối này sẽ dẫn đến đâu.
Mặc cho Diêu Hiểu Vy ngồi đối diện nói chuyện, cố gắng làm cô phân tâm, Nhạc Linh Âm vẫn chỉ đáp lại bằng những nụ cười gượng gạo và cái gật đầu lấy lệ.
Bên ngoài, tiếng sấm rền vang như càng làm tăng thêm cảm giác bất an trong lòng Nhạc Linh Âm. Cơn giông bão ngoài kia dường như phản chiếu tâm trạng rối bời, khó tả mà Nhạc Linh Âm đang phải đối mặt.
Nhạc Linh Âm đứng dậy khỏi bàn, nói với Diêu Hiểu Vy rằng mình muốn đi mua nước. Cô một mình bước đến chỗ máy bán hàng tự động, nơi nằm ở góc khuất của nhà ăn. Khi đi qua hành lang, không gian dần trở nên vắng vẻ hơn, những âm thanh náo nhiệt phía sau cũng dần nhỏ lại.
Bên ngoài, bầu trời càng lúc càng âm u, với những đám mây xám xịt nặng trĩu bao phủ. Từng giọt mưa bắt đầu rơi xuống, nhẹ nhàng rồi nhanh chóng nặng hạt hơn, rơi lộp bộp trên mái tôn và sân gạch.
Nhạc Linh Âm đứng trước máy bán hàng tự động, ánh đèn mờ nhạt hắt lên khuôn mặt thoáng vẻ mệt mỏi của cô. Tiếng sấm vang vọng từ xa, hòa cùng tiếng mưa rơi, làm cho không gian xung quanh càng thêm phần cô tịch và lạnh lẽo.
Nhạc Linh Âm đưa tay chọn một lon nước từ máy, nhưng trong lòng lại như rỗng tuếch, không thể thoát khỏi những suy nghĩ rối ren. Nhạc Linh Âm lặng lẽ đứng đó một lúc, nghe tiếng mưa rơi, để mặc cho cảm giác buồn bã và áp lực xâm chiếm lấy mình.
Khi Nhạc Linh Âm còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Cô quay lại và thấy Cao Trình Ngôn đang tiến đến gần.
Dáng vẻ cao lớn, nét mặt lạnh lùng và đôi mắt sắc sảo khiến cả không gian xung quanh dường như trở nên lạnh lẽo hơn. Hàn khí tỏa ra từ người Cao Trình Ngôn như thấm vào không khí, khiến Nhạc Linh Âm không khỏi rùng mình và hắt xì một cái.
Cao Trình Ngôn đứng trước mặt Nhạc Linh Âm, ánh mắt không chút ấm áp, giọng nói trầm thấp và lạnh như băng: "Cậu trốn ra đây làm gì?"
Câu hỏi của Cao Trình Ngôn mang theo sự xa cách, như thể chuyện giữa hai người chỉ là điều phiền toái.
Nhạc Linh Âm bối rối, cầm chặt lon nước trong tay, lúng túng trả lời: "Tớ chỉ... ra mua nước thôi."
Giọng nói của Nhạc Linh Âm yếu ớt, như không thể đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Cao Trình Ngôn.
Cao Trình Ngôn nhíu mày: "Đừng để mấy tin đồn đó làm ảnh hưởng đến cậu."
Nhạc Linh Âm cúi đầu, không biết nên nói gì tiếp theo. Trong khoảnh khắc im lặng đó, chỉ còn lại tiếng mưa rơi nặng hạt bên ngoài và những tia sét thỉnh thoảng xé toạc bầu trời, làm cho bầu không khí giữa họ càng thêm căng thẳng và ngột ngạt.
Cao Trình Ngôn nhìn thấy vẻ bối rối và buồn bã của Nhạc Linh Âm, đôi mắt cậu thoáng qua một tia mềm mại hiếm thấy.
Cao Trình Ngôn bước thêm một bước về phía Nhạc Linh Âm, khoảng cách giữa họ gần như không còn, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng mang theo chút dịu dàng:
"Đừng để ý đến những chuyện không đáng. Cậu không cần phải bận tâm về người khác nghĩ gì."
Khi nói, Cao Trình Ngôn cúi đầu xuống, gương mặt cậu áp sát gương mặt của Nhạc Linh Âm. Hơi thở lạnh buốt của cậu phả nhẹ lên làn da cô, khiến tim Nhạc Linh Âm bất giác đập loạn nhịp.
Ánh mắt của Nhạc Linh Âm như bị hút chặt vào đôi mắt sâu thẳm của Cao Trình Ngôn, không thể nào dời đi được.
Khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa đôi môi họ chỉ còn vài centimet, tạo nên một cảnh tượng mập mờ mà bất cứ ai nhìn vào cũng dễ dàng hiểu lầm rằng hai người đang hôn nhau.
Nhưng với Nhạc Linh Âm, cô chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, còn lời nói lạnh lùng của Cao Trình Ngôn lại như một thứ mâu thuẫn ngọt ngào mà cô không thể phân định rõ.
Nhạc Linh Âm thoáng bối rối, lùi lại một bước, khuôn mặt thoáng đỏ ửng. Nhưng trong lòng lại không ngừng vang lên câu hỏi, liệu sự quan tâm lạnh lùng của Cao Trình Ngôn có ẩn chứa điều gì khác không, hay chỉ đơn giản là một lời nhắc nhở vô tình?
Cao Trình Ngôn vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén nhìn xuống Nhạc Linh Âm.
Thân hình cao lớn của Cao Trình Ngôn như muốn che khuất Nhạc Linh Âm hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài, tạo ra một không gian chỉ có hai người. Cậu muốn tiến thêm một bước, định dồn cô vào góc tường để tạo cảm giác áp đảo, nhưng khi thấy ánh mắt bối rối và sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt cô, cậu đành khựng lại.
Cao Trình Ngôn đành giữ khoảng cách nhất định, đủ gần để cho thấy sự quan tâm nhưng vẫn chừa ra khoảng trống để Nhạc Linh Âm cảm thấy an toàn. Dù vậy, áp lực từ cậu vẫn hiện hữu, như thể không khí xung quanh trở nên nặng nề hơn.
"Nhạc Linh Âm, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều về chuyện này. Tôi sẽ giải quyết."
Giọng nói của Cao Trình Ngôn vang lên, vẫn mang theo sự lạnh lùng quen thuộc, như một cơn gió băng giá thoảng qua. Lời nói của cậu là để an ủi, nhưng ngữ điệu lại không hề ấm áp, khiến Nhạc Linh Âm cảm nhận được sự mâu thuẫn kỳ lạ.
Nhạc Linh Âm ngước lên nhìn Cao Trình Ngôn, đôi mắt hiện lên chút bất ngờ pha lẫn cảm kích. Mặc dù giọng nói của Cao Trình Ngôn lạnh như băng, nhưng sự kiên nhẫn và cách cậu cố giữ khoảng cách để không khiến cô khó xử lại thể hiện rõ ràng hơn bất kỳ lời an ủi nào.
Khoảnh khắc đó, Nhạc Linh Âm cảm nhận được sự quan tâm từ Cao Trình Ngôn, dù cậu không thể hiện nó theo cách thông thường mà người khác vẫn làm.
Nhạc Linh Âm mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng như cánh hoa nở trong cơn mưa, làm sáng lên gương mặt vốn đang buồn bã. Đôi má cô đỏ ửng, không biết là vì sự gần gũi bất ngờ hay vì lời nói của Cao Trình Ngôn. Ánh mắt cô dịu dàng nhìn cậu, chứa đựng chút cảm kích lẫn xao xuyến khó tả.
"Cảm ơn cậu, Cao Trình Ngôn." Nhạc Linh Âm nhẹ nhàng nói, giọng khẽ như tiếng thì thầm: "Dù lời cậu nói nghe có vẻ lạnh lùng, nhưng tớ biết cậu thực sự muốn an ủi tớ. Như vậy là đủ rồi."
Nói xong, Nhạc Linh Âm khẽ cúi đầu, tránh ánh mắt sắc bén của Cao Trình Ngôn, nhưng nụ cười vẫn còn lưu lại trên môi. Trong khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa họ không còn xa như trước nữa, dù giữa cả hai vẫn tồn tại một sự xa cách vô hình, nhưng cô cảm nhận được sự quan tâm từ Cao Trình Ngôn, theo cách riêng của cậu.
Cao Trình Ngôn đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Nhạc Linh Âm lên, buộc cô phải đối mặt với cậu.
Động tác của Cao Trình Ngôn tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn mang theo sự quyết đoán, khiến Nhạc Linh Âm không kịp phản ứng. Gương mặt đỏ ửng của cô gần như bị ép phải nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đỏ lạnh lùng, ẩn chứa chút sát khí đặc trưng của Cao Trình Ngôn.
Nhạc Linh Âm cảm nhận được nhịp tim mình đập mạnh hơn, hơi thở trở nên gấp gáp. Cô ngượng ngùng, cố gắng quay đi nhưng không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén đang khóa chặt mình.
Cảm thấy không biết phải làm gì, Nhạc Linh Âm bất giác nói lắp bắp, lời nói vội vàng tuôn ra mà không kịp suy nghĩ:
"Tớ... tớ chỉ... chỉ ra đây mua nước thôi, không có ý trốn ai cả! Cậu đừng hiểu lầm... Tớ thật sự không có ý gì với cậu, cũng không quan tâm đến mấy tin đồn đâu! Cậu... cậu đừng nghĩ nhiều!"
Nhạc Linh Âm cứ thế nói tùm lum, không đầu không đuôi, chỉ mong nhanh chóng phá vỡ sự căng thẳng này. Nhưng những lời nói lộn xộn của cô lại khiến bầu không khí giữa họ trở nên kỳ lạ, như thể đang ngầm thừa nhận rằng cô thực sự có chút bối rối vì sự gần gũi bất ngờ này.
Cao Trình Ngôn buông tay khỏi cằm Nhạc Linh Âm, tạo khoảng cách giữa hai người. Gương mặt của cậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đáng sợ, như thể những lời nói lộn xộn của cô chẳng hề làm cậu bận tâm.
Ánh mắt Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm đầy ý tứ, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh nhạt và cứng rắn: "Đưa điện thoại của cậu đây."
Nhạc Linh Âm ngạc nhiên nhìn Cao Trình Ngôn, chưa kịp hiểu rõ ý định của Cao Trình Ngôn thì cậu đã chìa tay ra, như không chấp nhận sự từ chối. Cô đành lúng túng lấy điện thoại ra và đưa cho cậu.
Cao Trình Ngôn nhận lấy, thao tác một cách thành thạo và điềm nhiên lưu số điện thoại của mình vào danh bạ của cô. Sau đó, cậu đưa điện thoại lại cho Nhạc Linh Âm, ánh mắt vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng lại chứa đựng sự kiên quyết khó giải thích.
"Gọi cho tôi nếu có bất cứ vấn đề gì." Cao Trình Ngôn nói, giọng điệu không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: "Đừng tự mình chịu đựng."
Dù lời nói mang tính quan tâm, nhưng cách Cao Trình Ngôn biểu hiện khiến Nhạc Linh Âm không khỏi cảm thấy áp lực và mơ hồ. Cô cầm lại điện thoại, nhìn vào số điện thoại vừa được lưu tên, trái tim đập loạn nhịp mà không rõ là vì lo sợ hay là vì một thứ cảm xúc khác lạ vừa nảy sinh.